Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 772: Đêm Hoa Và Nến (2)

Chương 772: Đêm Hoa Và Nến (2)Chương 772: Đêm Hoa Và Nến (2)
Lý Duyệt Dĩnh nhìn ra, vội vàng chặn lại: "Không được nữa, sáng mai ta còn phải tiễn Ngưng Nguyệt nữa? Chàng không được tới nữa."
Bắc Minh Trì thấy nàng ấy thật sự mệt mỏi rồi, thế là hôn nhẹ lên trán nàng, nói: "Ừm, ngủ thôi, ta không làm nữa." Sau đó nằm xuống, ôm lấy nàng vào trong lòng.
Bắc Minh Trì cảm thấy loại cảm giác này thật kỳ diệu, lúc mới bắt đầu, nghĩ rằng bản thân có lẽ cả đời này không cưới vợ cũng chẳng sao, nhưng mà bây giờ, hắn đột nhiên nhận ra, cảm giác có một lão bà nằm trong vòng tay cũng rất không tồi.
Bắc Minh Trì rất thích cảm giác như vậy, có lúc, duyên phận thật sự là một thứ gì đó rất kỳ diệu, làm sao có thể đột nhiên lại thích một nữ hài tử như vậy nhỉ? Hình như hắn thực sự chuẩn bị tốt để cùng nàng ấy sống đến bạc đầu giai lão rồi?
Trong căn phòng cách vách, Tô Ngưng Nguyệt thấy Thiên Vũ Hàn uống say đến bí tỉ rồi, còn chưa bước vào đã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu. Trời ạ, đây phải uống bao nhiêu rượu không biết.
Thiên Vũ Hàn uống say ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng sự cảnh giác mọi lúc mọi nơi ngày thường vẫn chưa buông lỏng. Thấy có người qua đây, lập tức liền bắt chặt lấy tay nàng.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không ngờ, Thiên Vũ Hàn lúc ngủ mà vẫn có sức lực lớn như vậy, thế là tức giận nhìn hắn một cái.
Thiên Vũ Hàn khôi phục lại một chút lý trí, nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt, sau đó lập tức buông tay, nói: "Là nàng à." Sau đó lại nhìn cổ tay nàng bị hắn nắm đến ửng đỏ hỏi: "Có đau không?"
Tô Ngưng Nguyệt lập tức lắc đầu nói: "Không đau chút nào. Ngược lại là chàng đó, uống nhiều rượu như vậy, có còn chóng mặt không?" Thiên Vũ Hàn sờ sờ đầu mình, sau đó mới chu cái môi của mình ra, nói: "Đau quá đi." Đúng vào lúc này, bên ngoài lại có người gõ cửa, Tô Ngưng Nguyệt hiếu kỳ muộn như vậy rồi, ai còn đến gõ cửa vậy? Sau đó cao giọng hỏi lại một câu: "Ai đó?"
Bên ngoài liền vang lên một giọng nữ: "Tô tiểu thư, nô tì phụng mệnh công tử nhà bọn ta mang canh giải rượu đến cho người."
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thâm trong lòng, không nhìn ra đó, Bắc Minh Trì còn chu đáo như vậy. Sau đó liền bước ra, mở cửa. Tiểu nha đầu ở trước cửa lập tức nói: "Tô tiểu thư, công tử sợ vị công tử này uống nhiều rượu quá, cho nên sai nô tì mang canh giải rượu tới."
Tô Ngưng Nguyệt nhận lấy bát canh giải rượu, sau đó nói với nàng ấy: "Ta biết rồi, ngươi mau trở về đi." Nói xong, lại đóng cửa lại, đi vào phía bên trong.
Thiên Vũ Hàn nhìn thấy canh giải rượu liên tỏ ra vẻ mặt đáng thương, nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Ta muốn nàng đút cho ta."
Tô Ngưng Nguyệt không thèm để ý đến hắn: "Tự mình dậy tự uống đi, ai mượn chàng uống nhiều rượu như vậy chứ, đáng đời."
Thiên Vũ Hàn không cam tâm, lập tức kêu: "Đầu ta đau quá đi, hơn nữa, ta uống nhiều rượu như vậy là vì ai chứ? Cái đồ vô lương tâm nàng còn nói ta như vậy? Ta còn không phải vì uống đỡ cho Bắc Minh Trì hay sao? Nếu như không phải vì hắn, ta sẽ uống nhiều rượu như vậy sao?"
Tô Ngưng Nguyệt cũng biết hắn đang diễn kịch, nhưng mà hết cách, nàng vẫn là thương hắn. Thế là liền bưng bát canh giải rượu lên, đút cho hắn từng ngụm từng ngụm.
Thiên Vũ Hàn cũng đắc ý cười cười, tuy rằng hắn cũng biết Tô Ngưng Nguyệt biết hắn giở trò quỷ, nhưng mà nàng vẫn chọn thuận theo hắn, chứng tỏ hắn trong lòng nàng cũng rất có phân lượng, cho nên, hắn rất vui vẻ.
Uống xong tỉnh rượu rồi, Tô Ngưng Nguyệt liên nói với hắn: "Chàng một mình nghỉ ngơi cho tốt đi, có nghe thấy chưa?" Nghe vậy, Thiên Vũ Hàn liền cau mày hỏi: "Nàng không ở cùng ta sao?"
Tô Ngưng Nguyệt trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Chàng còn dám nói ra loại lời như vậy nữa, không sợ lát nữa mẹ nuôi ta đánh chàng hay sao? Hơn nữa, chúng ta mới chỉ có hôn ước, còn chưa có thành hôn đâu? Một mình ta khuê nữ lớn chưa chồng, ngủ cùng chàng trong một phòng, đồn ra ngoài, ta có còn làm người được nữa không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận