Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 112: Về Nhà (2)

Chương 112: Về Nhà (2)Chương 112: Về Nhà (2)
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt cũng đang rất sốt ruột, nhưng nàng thật sự không biết phải quay trở về thế giới hiện thực như thế nào.
Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt kéo thân thể mệt mỏi của mình trở về nhà. Sau khi nàng về đến nhà nhìn thấy Diêu Xuân đang bận rộn trong bếp, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Tô Ngưng Nguyệt. Diêu Xuân thật sự nấu cơm ở trong bếp.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt muốn đi sang giúp Diêu Xuân. Bây giờ nàng cảm thấy tâm trạng hiện tại của nàng cũng không đúng lắm. Nàng sợ sau khi nàng đi qua đó Diêu Xuân sẽ phát hiện mình có điểm bất thường. Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nghĩ đến đây, nàng bèn nhẹ nhàng trở về phòng mình.
Tô Ngưng Nguyệt nằm ở trên giường nhắm mắt lại nghĩ.
"Lát nữa phải cười nhiều hơn trước mặt mẫu thân như thế nào đây, mình cảm giác gần đây tâm tình của bản thân hình như đã bị mẫu thân phát hiện ra rồi."
Bởi vì lúc ở chung với Diêu Xuân, Tô Ngưng Nguyệt cảm giác Diêu Xuân chốc chốc lại đưa mắt nhìn về phía mình...
Lúc này ở phủ Thừa Tướng bên kia cuối cùng cũng đã có tin báo bọn họ đã bắt được người làm hại Hàn Vũ Đồng, hóa ra chính là người bán kẹo hồ lô kia.
Đúng lúc người bán kẹo hồ lô kia đang nói chuyện với thê tử của hắn ta ở đó, bọn họ đột nhiên thấy rất nhiều người và ngựa vây quanh nhà của bọn họ. Lúc này người bán kẹo hồ lô kia cùng với thê tử của hắn ta đều đờ cả người ra.
"Đây là chuyện gì vậy!"
"Tướng công, tại sao lại có nhiều người đến nhà chúng ta như vậy?"
"Nương tử đừng sợ."
Bọn họ còn tưởng rằng đó là đám cướp nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ không hề giống. Đúng lúc đó quản gia của phủ Thừa Tướng nhìn thấy hai người kia, hắn ta bèn dẫn một người phụ nữ tới trước mặt người bán kẹo hồ lô kia.
"Là hắn ta sao?" Vị quản gia đó nhìn người phụ nữ kia nói.
Người phụ nữ kia nghe thấy lời mà quản gia nói, vội vàng gật đầu.
"Đúng vậy đúng vậy, chính là hắn ta." Người phụ nữ kia nói với quản gia.
Lúc này người bán kẹo hồ lô nhìn thấy người phụ nữ mà quản gia dẫn đến, hắn ta ngẩn cả người.
Hắn ta không rõ vì sao bọn họ lại đến đây. Lúc này hắn ta mới nhớ ra chuyện mình đã cướp giật Hàn Vũ Đồng.
"Chẳng lẽ thân phận và địa vị của người đó không tầm thường, bọn họ tới đây để bắt mình đi sao?" Khi kẻ đó nghĩ tới đây thì hắn ta vô cùng sợ hãi. Hắn ta không biết thế lực đằng sau lưng của Hàn Vũ Đồng ra sao mà lại đáng sợ đến như vậy.
Vị Quản gia đó nghe thấy người phụ nữ kia nói xong thì không nói gì bèn bắt người bán hồ lô kia và thê tử của hắn ta về phủ.
Thê tử của hắn ta còn đang ngơ ngác, nàng ta không biết tại sao bọn họ lại muốn bắt nàng ta vê.
"Có phải các người đang hiểu lầm gì không?" Thê tử của hắn ta nói với quản gia.
Nhưng quản gia không nói gì với nàng ta. Lúc này thê tử của người bán kẹo hồ lô kia cảm thấy cực kì sợ hãi và tuyệt vọng.
Nàng ta không biết rốt cuộc nàng ta đã làm chuyện gì đắc tội với người có gia thế như thế nào. Tại sao lại phái nhiều người để đến bắt bọn họ như vậy.
Lúc này, thê tử của người bán kẹo hồ lô kia nghĩ tới trượng phu của mình. Nàng ta cảm giác có lẽ nguyên nhân là từ chính trượng phu của mình, hơn nữa lúc hắn ta trở vê còn giao cho mình nhiều tiên như vậy.
"Chẳng lẽ số tiền đó đều là tài sản bất chính sao?" Thê tử của người bán kẹo hồ lô nghĩ đến đây, nàng ta nhìn chằm chằm trượng phu của mình.
"Tướng công, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy, tại sao bọn họ lại tới bắt người?"
Khi người bán kẹo hồ lô nghe được lời mà thê tử nói bèn vội vàng xin lỗi thê tử.
"Nương tử, xin lỗi, là ta đã lừa nàng, số tiên kia cướp được từ trên người một cô nương." Khi thê tử của hắn ta nghe thấy lời hắn ta nói thì tức giận thiếu chút nữa ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận