Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 910: Chia Rẽ (1)

Chương 910: Chia Rẽ (1)Chương 910: Chia Rẽ (1)
"Vậy chắc hẳn chằng vẫn chưa ăn cơm nhỉ, Tố Trinh lấy một bộ bát đũa nữa." Tô Ngưng Nguyệt nói với Tố Trinh bên cạnh.
"Vâng." Tố Trinh xoay người rời đi.
"Quay lại, không cần phải đi." Thiên Vũ Hàn thản nhiên nói.
Hắn quay đầu nhìn thấy ánh mắt Tô Ngưng Nguyệt kinh ngạc, cười nói: "Chỉ có hai chúng ta ở đây là được rồi, cần nhiều như vậy làm gì?"
"Tất cả các ngươi đều lui xuống đi!" Thiên Vũ Hàn nói với nha hoàn xung quanh.
"Sao chàng lại cho bọn họ lui rồi?" Tô Ngưng Nguyệt tiến tới trước mặt Thiên Vũ Hàn, thắc mắc hỏi.
Thiên Vũ Hàn vòng tay qua eo Tô Ngưng Nguyệt, dùng cả hai tay ôm Tô Ngưng Nguyệt vào lòng, Tô Ngưng Nguyệt bị hành động đột ngột của Thiên Vũ Hàn làm giật mình, hai tay ôm thật chặt Thiên Vũ Hàn, nhắm mắt lại.
Thiên Vũ Hàn cười mỉm.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới hồi hồn, tức giận hỏi: "Chàng làm gì vậy?"
"Ăn cơm đi." Thiên Vũ Hàn bình tĩnh nói.
"Ai ngồi ăn cơm như này chứ?" Tô Ngưng Nguyệt hơi tức giận nghĩ đến.
Thiên Vũ Hàn dùng đũa gắp thêm đồ ăn đưa tới trong miệng Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt đắn đo, há miệng cắn một miếng.
Thiên Vũ bỗng nhiên tiến tới hôn lên môi Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt khó hiểu. Sao người này không nói lời nào đã bắt đầu rồi?
Thiên Vũ Hàn khẽ mở môi Tô Ngưng Nguyệt, luồn lưỡi vào bên trong quấy đảo, mãi đến khi hắn cuốn được món ăn trong miệng Tô Ngưng Nguyệt, khi đó hai người tách ra, lúc này bầu không khí xung quanh cực kỳ nóng bỏng. Bữa sáng kết thúc trong tình huống ái muội như vậy, có lẽ do hai người chỉ có một đôi đũa nên bữa sáng diễn ra rất lâu.
Sau khi Thiên Vũ Hàn ăn xong bữa sáng dài đằng đăng này, Tô Ngưng Nguyệt liền ôm hắn đi ngủ.
Thiên Vũ Hàn đi ngủ, nhưng hắn nhất quyết phải lôi kéo Tô Ngưng Nguyệt ngủ cùng hắn, Tô Ngưng Nguyệt đã ngủ cả đêm rồi, rồi nên nàng không thể ngủ được nữa, nàng định từ chối, nhưng Thiên Vũ Hàn không nói lời nào, cứ như vậy lặng lẽ nhìn nàng, cuối cùng Tô Ngưng Nguyệt vẫn ngủ cùng Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn vừa nhắm mắt là chìm vào giấc ngủ, ngược lại Tô Ngưng Nguyệt không ngủ được, nàng nhìn Thiên Vũ Hàn bên cạnh, đếm lông mi của hắn, từng cái một, khá dài, nàng hơi ghen tị với lông mi dày và dài của Thiên Vũ Hàn.
Ngoài ra hắn còn có sống mũi cao rất giống các hoàng tử Châu Âu, khuôn mặt cực kỳ mềm mại, không hề thô kệch và vẫn mang nét đẹp phương Đông.
Dần dần, đôi mắt của Tô Ngưng Nguyệt mệt mỏi, nhưng nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội quan sát Thiên Vũ Hàn, nhưng đôi mắt nàng không tuân theo mệnh lệnh của chính mình, nó nhắm lại từng chút một, cuối cùng Tô Ngưng Nguyệt cũng chìm vào giấc ngủ với Thiên Vũ Hàn.
Trong tẩm cung yên tĩnh, sương khói trắng cuộn tròn, mùi hương từ từ lan tỏa trong không khí, hai người nằm trên chiếc giường màu vàng sáng, người nhỏ hơn vùi đầu vào lồng ngực người kia, người kia ôm eo đối phương, nép vào nhau, năm tháng bình yên, đời này an ổn.
Tại Từ Ninh cung.
Thái hậu lại ném chiếc cốc trong tay đi, sao Thiên Vũ Hàn lại chiếm được lòng tin của người khác như vậy? Rõ ràng bà ta đã đẩy vụ ám sát đó cho hắn, vậy tại sao Trạch Nhi vẫn thân thiết với hắn như vậy?
Điều mà Thái hậu không biết là chuyện xảy ra ngày hôm đó là do Thiên Vũ Hàn đã cố gắng làm vì con trai bà ta, nếu không dưới chân thiên tử, máu chảy thành sông, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối Thiên Vũ Trạch chưa bao giờ nghi ngờ Thiên Vũ Hàn, hắn đã chiếm được vị trí cao nhất, giết hắn ta có ích lợi gì? Hắn ta cũng không muốn bị đất nước này ràng buộc, nếu mất đi tự do, thì hắn thà rằng cứ tự do như bây giờ cho rồi.
Nếu Thái hậu biết được con mình đang nghĩ gì, có thể bà ta sẽ hộc máu mà chết mất.
Trở lại hiện tại, Thái hậu tức giận dựa vào ghế, không thể tiếp tục như vậy được, quan hệ của hai huynh đệ từ trước đến nay rất tốt, chuyện ám sát lần này cũng không khiến chúng nghi ngờ lẫn nhau, bà ta cảm thấy thật thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận