Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 678: Ra Biển (2)

Chương 678: Ra Biển (2)Chương 678: Ra Biển (2)
Dù gì thì muội muội nhà mình cũng to gan quá đi mất, vậy mà dám một thân một một mình con gái chạy đi du lịch biển chứ.
Tô Mộc cầm thư đi tìm Diêu Xuân cùng Tô lão gia tử.
Diêu Xuân cùng con dâu nhà bà chung sống cũng không tồi, cho nên mấy ngày gần đây đều sống rất tốt. Lúc Tô Mộc cầm thư đến cho bà xem, bà thật sự hoảng rồi.
"Ta tưởng, ta tưởng, con bé chỉ là không muốn đến Kinh Thành, ta cũng không muốn cưỡng ép con bé đến, nó vẫn luôn có chủ ý như vậy, nhưng lần này, sao lại dám đi. Con bé sao lại dám đi chứ?”
Tô Lão gia tử đọc xong thư, nhắm mắt lại, sau đó mới nói như độc thoại một mình: "Sớm biết vậy, ta nên ở lại, ở cùng con bé, nếu không, sao nó lại đi như vậy chứ? Con bé nhất định cho rằng, chúng ta không cần con bé nữa, cho nên đều không muốn ở lại cùng con bé, cho nên mới có thể làm ra chuyện nguy hiểm đến vậy."
Tô Mộc cũng sợ, biển rộng mênh mông như vậy, làm sao để tìm được một người chứ. Trên biển sóng to gió lớn, muội muội hắn làm sao có thể trốn được chứ? Nhỡ đâu không cẩn thận gặp phải sóng lớn, không cẩn thận gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Tô Ngưng Nguyệt thực ra ở trên biển phiêu bạt cũng không tồi, ít nhất nàng cảm thấy cũng rất vui, ít nhất cũng không có nguy hiểm như người ta nói, trên đường đi mặt biển cũng rất bình lặng, đến cả thuyền trưởng cũng nói, rất ít khi gặp lúc thuận buồm xuôi gió như này.
Tô Ngưng Nguyệt còn đang ở bên âm thầm khen mình may mắn, hệ thống trong tiềm thức liền nói bên tai nàng: "Nếu mà không có ta, ngươi tưởng ngươi có thể may mắn như vậy sao? Còn không phải ta giúp ngươi sao." Thật ra, đối với loại hành vi xung động này của mình, ừm Tô Ngưng Nguyệt cũng biết như vậy là không tốt, nhưng mà không có cách nào, nàng hình như không có cách nào rất chính xác đi đối diện với sự rời đi của người khác. Bởi vì đối với nàng mà nói, như vậy với bỏ rơi không có gì khác biệt quá lớn.
Ở trên biển, đôi khi sẽ gặp được một hai cái thành trấn, sau đó liền đem đồ của mình đi đổi lấy những thứ mà quốc gia mình không có, còn ngẫu nhiên đổi được ít lương thực mang về, nhưng mà, thật ra thứ ăn nhiều nhất ở trên biển vẫn là hải sản.
Nàng không biết người khác thế nào, nhưng mà Tô Ngưng Nguyệt thật sự là ăn nhiều hải sản đến mức buồn nôn rồi.
Tô Ngưng Nguyệt thật ra cũng không biết, thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, chỉ biết là, Vạn Doanh nhìn thấy vị công tử mà hồi nhỏ bà ấy thích ở trên biển rồi, nhưng mà vị công tử ấy đã trở thành một đại thúc trung niên rồi, hơn nữa, còn là một đại thúc đẹp trai, vừa nhìn thấy nhau, hai người liền trở về ngày trước, sau đó ở cái địa phương này thành hôn rồi. Đáng nhắc tới là, vị đại thúc đẹp trai kia, đã là một Đại tướng quân rồi. Bảo vệ vùng bờ biển, đánh đuổi hải tặc cướp biển các kiểu.
Con thuyền của Bắc Minh kia liền quyết định không đi nữa, phải quay về điểm xuất phát, nhưng mà Tô Ngưng Nguyệt vẫn chưa muốn trở về. Thế là, nàng nhân lúc trời tối, len lén ngồi lên một con thuyền đi ngang qua, chính nàng cũng thấy cái gan của nàng thật quá to, cũng không biết trên thuyền có những người thế nào cũng dám đi cùng bọn họ.
Nhưng mà, nàng cũng thật sự chưa từng gặp phải người xấu, trên thuyền đều là những ông lão già, đối với một tiểu cô nương như nàng cũng rất chiếu cố, hơn nữa, bọn họ không như đám tân thủ của Bắc Minh, người ta toàn là những chuyên gia làm giao dịch thương mại trên biển đó. Cho nên, ra khơi đối với họ cũng như chuyện cơm bữa.
Bọn họ đi qua những trấn nhỏ phồn hoa, đi qua những thôn sơn heo hút, vẫn luôn dùng những thứ bình thường không đáng tiền để đổi lấy những thứ đồ được người dân toàn quốc ưa chuộng. Chẳng trách người người cho dù phải liều mạng cũng phải ra khơi, bởi vì lợi nhuận thực sự là quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận