Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 479: Tô Liệt Lại Gây Chuyện (2)

Chương 479: Tô Liệt Lại Gây Chuyện (2)Chương 479: Tô Liệt Lại Gây Chuyện (2)
"Sau đó hắn ta chờ lúc đệ đệ ta đi học bắt tiên sinh dạy học dù làm cách nào cũng phải bắt đệ đệ ta phải bồi thường tiền cái bàn. Mọi người phân xử xem với tình huống một nhà như bọn ta, trong nhà có hai nhi tử, một nữ nhi và một lão nhân thì làm sao nhà ta có tiền để bồi thường tiền bàn học trong học đường được chứ? Huống hồ cái bàn đó cũng không phải do đệ đệ của ta làm hỏng, thế nhưng đệ đệ của ta cũng không dám nói với nương mà chỉ có thể nói cho ta biết. Quả thật do ta tức giận quá nên mới đi tìm Tô Liệt tranh luận, thế nhưng hắn còn không biết hối cải. Hắn nói muốn bọn ta phải bồi thường tiền, dù ta có nói tử tế thế nào, lại quỳ xuống mới làm cho hắn ta thừa nhận sai lầm của mình. Nhà của bọn ta làm gì có số tiền đó để bồi thường cơ chứ, làm sao hiện tại lại đổi thành ta bắt nạt hắn được ư? Làm người phải có lương tâm." Tô Ngưng Nguyệt đáng thương yếu đuối nói, thậm chí nàng còn rơi vài giọt nước mắt khiến người khác nhìn không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Được, cô nương, chúng ta tin tưởng ngươi." Có người dẫn đầu trong đám người nói. Ngay sau đó lại có người nói phụ họa theo: "Cô nương, chúng ta tin tưởng ngươi, ngươi đừng khóc."
Tô Ngưng Nguyệt nói: 'Cảm ơn, cảm ơn các vị đã tin tưởng ta, tiểu nữ tử thật sự vô cùng cảm kích." Nếu như Tô Ngưng Nguyệt đã diễn thì phải diễn cho đến cùng, tuyệt đối phải thể hiện mình đang ở thế yếu, phải khiến cho Tô Liệt bị chết đuối trong bãi nước miếng của hàng xóm mới được, đúng là tên bại hoại.
"Được, được lắm, cho dù ngươi có diễn giỏi thế nào thì hôm nay ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu. Sớm muộn gì sẽ có một ngày ta để cho hàng xóm nhìn ra được bộ mặt thật của ngươi." Tô Liệt thấy hàng xóm càng lúc càng nhiều, hơn nữa bọn họ đều đứng về phía Tô Ngưng Nguyệt nên cũng biết mình không chiếm được ưu thế nên tính toán đi về trước, về sau hắn ta sẽ tính sổ với tiểu cô nương không biết trời cao đất dày này. Thấy Tô Liệt muốn rời đi, khoé miệng Tô Ngưng Nguyệt mới lộ ra chút ý cười không dễ để người khác phát hiện, nụ cười này không bị hàng xóm phát hiện ra nhưng lại bị Tô Liệt nhìn thấy hết. Thế nhưng dù cho Tô Liệt có thấy thì hắn ta cũng chẳng có cách nào. Đối với Tô Liệt mà nói đó cũng chỉ là nụ cười nhạo của Tô Ngưng Nguyệt dành cho kẻ thất bại Tô Liệt mà thôi.
Sau đó Tô Liệt rất tức giận rời đi.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào sao? Vốn dĩ ngày hôm đó Tô Ngưng Nguyệt đang trên đường đi học thì gặp phải Tô Liệt, nàng mới hỏi Tô Liệt có phải hắn ta là người đã làm hỏng bàn của đệ đệ mình không. Tô Liệt còn rất đắc ý nói đúng là hắn ta làm, còn nói dựa vào Tô Ngưng Nguyệt cũng chẳng có cách nào làm gì được hắn ta.
Thế nhưng Tô Ngưng Nguyệt cũng không nhanh không chậm nói mấy câu với Tô Liệt khiến Tô Liệt sợ tới mức không dám chọc vào Tô Ngưng Nguyệt, tiện đà cũng không dám trêu Tô Thần nữa.
"Ngươi biết khi còn nhỏ ta ở đâu không? Có phải từ nhỏ ngươi chưa từng thấy ta đúng không?" Tô Ngưng Nguyệt ra vẻ thần bí hỏi.
"Ở đâu thì sao nào? Một cô nương như ngươi cũng đánh không lại được ta, ta không sợ ngươi." Khi đó Tô Liệt cũng không biết Tô Ngưng Nguyệt giỏi tới cỡ nào nên còn rất khinh thường nhìn lại.
"Lại đây, lại đây, ta nói cho ngươi biết khi còn nhỏ ta đã sống ở trong chùa chiền, đã từng được học rất nhiều võ công, ngươi thật sự không sợ ta sao?" Tô Ngưng Nguyệt tiến đến gần lỗ tai Tô Liệt nói.
Ban đầu Tô Liệt còn không tin thế nhưng sau khi nghĩ lại thì quả thật khi còn nhỏ hắn ta chưa từng nhìn thấy nàng bao giờ nên cũng bắt đầu tin, vậy nên mới có vở diễn như ngày hôm nay.
"Nương, con đã khoẻ rồi, vết thương lần trước cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi." Mới sáng sớm Tô Mộc dự định muốn đi ra ngoài nhưng tất nhiên lại bị Diêu Xuân cản lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận