Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 484: Kỳ Quặc (2)

Chương 484: Kỳ Quặc (2)Chương 484: Kỳ Quặc (2)
Còn không đợi Tô Mộc đi ra ngoài nhìn xem rốt cuộc là người nào thì những tên mặc đồ đen đó đã không thấy tăm hơi.
"Cô nương, ngươi không sao chứ, phải làm sao bây giờ đây?" Tô Mộc thấy trên vai cô nương chảy máu không ngừng thì vội vã xé toạc mảnh vải trên người ra, vội vàng băng bó lên vết thương cho cô nương đó.
"Ân nhân, ta không thể lại liên lụy tới ngươi được, ngươi đi nhanh đi." Đột nhiên cô nương đó ý thức được nếu mình còn ở cạnh vị công tử này thì rất có thể kẻ thù của mình sẽ xúc phạm tới ân nhân cho nên mới nói với Tô Mộc như vậy.
"Như vậy sao được? Ta sẽ không vứt bỏ cô nương đâu, một cô nương như ngươi thì làm sao có thể đối phó được với những tên mặc đồ đen đó một mình, chắc chắn không được." Tuy Tô Mộc nói vậy nhưng hắn ta vẫn chưa nghĩ ra chủ ý nào hay.
Hay là vậy đi, để cô nương đó đi tới nhà mình, Tô Mộc chợt nghĩ ra ý tưởng này nên lại hỏi cô nương đó có sẵn lòng đi đến nhà mình để tránh nạn hay không.
Cô nương này cũng không có chỗ ở, thấy Tô Mộc cũng là một người thành thật nên đồng ý với Tô Mộc.
"Được, ta rất vui vì công tử giữ ta lại, hơn nữa hiện tại ta thật sự cũng không còn nơi nào có thể ở lại, có thể cho ta lánh nạn. Vậy ta quấy rây các người rồi." Cô nương này nói như vậy là đã dự định sẽ ở trong nhà Tô Mộc.
Chờ đến khi trời dần tối, Tô Mộc đưa một cô nương trở về nhà của mình. Trên đường đi, Tô Mộc và cô nương đó cũng nói chuyện với nhau không ít, thế nhưng từ đầu tới cuối Tô Mộc cũng không hỏi cô nương kia vì sao lại bị đuổi giết.
"Nương, con về rồi." Tô Mộc vừa về đến nhà đã lớn giọng gọi Diêu Xuân: "Nương, trong nhà có khách tới, người mau ra đây tiếp đãi khách đi." Tô Mộc đi vào nhà trước để nói với Diêu Xuân và mọi người. "Khách, nhà ta có khách tới sao? Là ai vậy?" Diêu Xuân nghe thấy giọng của Tô Mộc thì lập tức bước ra, vừa đi ra ngoài bà ấy vừa hỏi.
"Là một vị khách mà người không quen biết, nương mau ra đây nghênh đón đi." Tô Mộc nói với Diêu Xuân.
"Ồ, đây là cô nương nhà ai vậy, trông xinh đẹp quá. Tô Mộc, con giới thiệu cho chúng ta biết đi." Diêu Xuân còn tưởng rằng đây chính là con dâu tương lai của mình nên đáy lòng tràn trê vui mừng hỏi.
"Thật ra con cũng không biết cô nương này tên là gì." Tô Mộc có hơi ngượng ngùng trả lời.
"Cái gì? Huynh cũng không biết?" Tô Ngưng Nguyệt cũng rất tò mò, cô nương này là người mà huynh ấy mang về, vậy mà đến chính huynh cũng không biết người ta tên là gì sao. Vì thế nàng lại chờ nghe Tô Mộc giải thích.
"Thật ra hôm nay ta mới gặp cô nương này, cũng chỉ mới gặp được mấy canh giờ mà thôi. Hôm nay nàng ta bị một đám người mặc đồ đen đuổi theo mới không cẩn thận trốn vào phòng của ta vậy nên ta mới cứu nàng ta, là cô nương đó. Sau đó cô nương này đang định rời đi thì đột nhiên lại bị một mũi tên bắn bị thương, vậy nên ta mới mang nàng ta về nhà." Tô Mộc giải thích ngắn gọn quá trình.
"A, cô nương, quả nhiên chỗ này của cô nương bị thương, thật ngại quá bây giờ ta mới phát hiện ra. Chắc là ngươi đang rất đau, để ta băng bó cho cô nương." Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên chú ý tới trên vai của cô nương này bị thương nên vội vàng nói.
"Đúng vậy, hai cô nương xử lý vết thương cho nhau sẽ thuận tiện hơn, cô nương, ngươi nói xem có đúng không." Lúc này Diêu Xuân mới lên tiếng.
"Đúng vậy, hai cô nương sẽ tiện hơn nhiều, thật ngại quá, ta còn tới đây quấy rây cuộc sống của mọi người." Cô nương này thấy mọi người trong nhà đều rất nhiệt tình thì lại có hơi xấu hổ.
"Không sao đâu cô nương, nếu như ngươi cần cái gì thì cứ nói cùng ta, chỉ cần ta có thể làm được thì ta sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi. Còn cả quần áo của cô nương nữa, trên đó đều bị máu làm bẩn hết rồi, ngươi chờ ta một lát để ta đi tìm cho ngươi một bộ quần áo của ta." Tô Ngưng Nguyệt rất nhiệt tình, vừa nói vừa bắt đầu hành động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận