Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 666: Trò Chuyện (2)

Chương 666: Trò Chuyện (2)Chương 666: Trò Chuyện (2)
Tô Ngưng Nguyệt còn lâu mới đồng ý với quan điểm này. Dựa vào dâu mà phải nhượng bộ bọn họ, bản lãnh không có, cũng chỉ dám dùng chút thủ đoạn hạ lưu này. Có thời gian làm chuyện như vậy không bằng đi nghiên cứu sản phẩm của chính mình, nâng cao chất lượng của sản phẩm đi còn hơn. Sử dụng thủ đoạn bôi đen bỉ ổi như vậy để làm giảm uy tín của người khác thì có nghĩa lý gì?
Lời Diêu Xuân nói, Tô lão gia tử cũng không đồng tình lắm, ông an ủi Tô Ngưng Nguyệt:
"Ngưng Nguyệt à, đừng nghe nương con nói bừa, việc buôn bán chỉ cần mình dựa vào năng lực quang minh chính đại mà kiếm tiền, sợ gì người khác đàm tiếu. Mọi người đều đến cửa tiệm của con mua hàng, chính là do nơi này tốt, mà bọn họ trái lại sẽ tự mình tỉnh ngộ ra.
Không thể có chuyện sau này khách nhân đến nơi này của các con mua đồ còn bị đuổi ra ngoài như vậy được."
Tô Ngưng Nguyệt thấy quan điểm của gia gia nàng xem ra càng thỏa đáng hơn, sau đó nói:
"Vâng, con xin nghe theo gia gia."
Sau đó, nàng do dự một hồi rồi nói:
"Hôm nay có Bắc Minh công tử cùng mẫu thân hắn đến cửa hàng của chúng ta.
Mọi người kỳ quái nhìn Tô Ngưng Nguyệt, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến cửa tiệm, chỉ là một vị Bắc Minh phu nhân thôi, có gì đáng để cho Tô Ngưng Nguyệt cố ý nhắc đến không?
"Bắc Minh phu nhân muốn nhận con làm nghĩa nữ."
Lời vừa nói ra, mọi người đều bị dọa sợ, Diêu Xuân trực tiếp nhảy dựng lên nói: "Ngưng Nguyệt, con nói gì, Bắc Minh phu nhân muốn nhận con làm nghĩa nữ? Con chắc chắn mình không nghe lâm sao?"
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu nói:
"Vâng, nương, con chắc chắn ạ. Bắc Minh phu nhân muốn nhận con làm nghĩa nữ, nhưng mà con không đáp ứng bà ngay, muốn về hỏi ý mọi người trước đã, nếu mọi người không có ý kiến gì thì con sẽ đồng ý, còn không đồng ý thì thôi."
Diêu Xuân nhìn Tô lão gia tử, bà ấy cũng không biết nên quyết định việc này thế nào. Kỳ thực trong thâm tâm bà ấy không hy vọng phải chia nửa nữ nhi nhà mình cho người khác. Nhưng mà Bắc Minh phu nhân cũng không phải người bình thường. Lỡ trực tiếp cự tuyệt lại không hay lắm.
Lúc này, người đứng đầu gia đình là Tô lão gia tử nhìn qua tôn nữ ngoan ngoãn nhà mình, sau đó nói:
"Nương của Mộc nhi, chúng ta đồng ý đi."
Tô Mộc bất bình nhảy dựng:
"Gia gia, vì sao lại đáp ứng? Vì cái gì phải chia một nửa muội muội nhà ta cho người khác?”
Tô lão gia tử võ vỗ bàn, nói:
"Đem cho khuê nữ tốt như vậy, ta cũng đâu vui vẻ gì. Nhưng hiện tại không cho thì còn có thể làm sao? A? Con nên vì tương lai về sau của muội muội mình mà suy nghĩ đi. Chúng ta hiện tại tuy nói là có tiên, nhưng mà có tiên thì có ích lợi gì, con xem vị phu nhân này thổi phông muội muội con có bao nhiêu lợi hại là thế, nhưng có mấy ai lại nguyện ý để nhi tử của mình cưới muội muội con đâu. Ta nói với con, là không có đâu.
Người khác đều coi thường nhà chúng ta, chỉ có tiền thôi thì có ích gì, không có bối cảnh thì vẫn bị người khác coi thường đấy thôi."
"Cha, ý của cha là chúng ta nên đồng ý sao?" Diêu Xuân hiển nhiên không cam lòng, nhưng lời Tô lão gia tử không chỉ có lý, mà còn giống như một con dao đâm vào ngực bà ấy, khiến bà ấy đau nhói.
Kỳ thật Tô lão gia tử cũng không muốn vậy, nghĩ xem, trong nhà dưỡng ra một cô nương tốt như vậy, dựa vào đâu mà đưa sang nhà khác làm nghĩa nữ đây? Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, tôn nữ đã vì bọn họ mà chịu nhiều vất vả, chính mình cũng phải suy nghĩ cho tương lai về sau của nàng.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều, kỳ thật nàng đồng ý với Bắc Minh phu nhân lý do phần lớn là vì Bắc Minh, không ngờ bây giờ lại khiến người trong nhà cảm thấy khó chịu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận