Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 176: Diêu Xuân Hôn Mê (1)

Chương 176: Diêu Xuân Hôn Mê (1)Chương 176: Diêu Xuân Hôn Mê (1)
"Nguyệt Nguyệt, sao con biết trái này không có độc? Con biết không? Nấm trên núi càng sặc sỡ thì càng độc. Trái này cũng giống như vậy, Nguyệt Nguyệt, nhìn màu sắc sặc sỡ của nó như thế này, trái này chắc chắn có độc, nghe lời nương mau vứt những trái này đi." Lúc này Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt không biết nên giải thích thế nào với Diêu Xuân.
"Ôi dào, nương đừng lo, tỷ tỷ nói quả này không có độc thì chắc chắn là không có độc, người quên rồi à, lân trước nương còn nói trái cây như thế có độc đúng không? Kết quả là chẳng phải tỷ tỷ đã chứng minh cho nương thấy trái đó không có độc sao?" Lúc này Tô Thần vội vàng nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe Tô Thần nói thì cảm thấy lời Tô Thần nói cũng khá có lý, nhưng giờ bà ấy vẫn đang do dự ngộ nhỡ lần này quả đó thực sự có độc thì phải làm thế nào.
"Nương, người yên tâm, Nguyệt Nguyệt bảo đảm trái này tuyệt đối không có độc!" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt kiên định nhìn Diêu Xuân nói.
Diêu Xuân đã yên tâm khi thấy dáng vẻ này Tô Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt các con cẩn thận một chút, đừng ăn quá nhiều."
"Nương yên tâm, con biết phải làm gì." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt thấy Diêu Xuân không còn kiên trì với cách nghĩ trước đây của mình nữa thì mới yên tâm.
"Tỷ tỷ, tỷ định làm gì với những trái này?" Lúc này Tô Thần đã nóng lòng muốn ăn những quả này từ lâu.
"Mèo nhỏ tham ăn, đừng vội, trước tiên rửa hai trái đã, đệ đi lấy một ít đường đỏ qua đây." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nhìn Tô Thần và nói với cậu ấy.
"Vâng ạ." Cứ như vậy Tô Thần chạy nhanh vào nhà lấy đường đỏ.
"Ca ca, huynh đi cất những trái này sang một bên đi!" Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Mộc ở bên cạnh.
"Được." Tô Mộc nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói thì gật đầu, cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt cầm hai trái quay về phòng bếp để rửa sạch.
Sau khi rửa sạch trái cây, nàng cắt thành từng miếng nhỏ và cho vào bát.
"Tỷ tỷ, đường đỏ tới rồi." Lúc này, Tô Thần vội vàng nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Đến đúng lúc!" Tô Ngưng Nguyệt lấy đường đỏ trong tay Tô Thần, lấy một phần nhỏ đặt lên trên quả táo.
"Được rồi, bây giờ đã có thể ăn." Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần.
"Tỷ tỷ, cái này có thể ăn được rồi sao?" Tô Thần không thể tin nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Đương nhiên, đệ không tin tỷ sao?" Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần.
"Tiểu Thần đương nhiên tin tưởng tỷ tỷ!" Cứ như vậy sau khi Tô Thần nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói, cậu ấy nhanh chóng bưng trái cây đến bàn ăn.
Tô Thần đã rất muốn ăn những trái đó từ lâu, nhưng cậu ấy biết không đủ người thì cậu ấy không thể ăn được.
Cứ như vậy Tô Thần vội vàng chạy tới phòng Diêu Xuân.
"Nương mau đi ăn trái cây thôi." Lúc này, Tô Thần nói với Diêu Xuân đang nằm nghỉ trên giường.
Khi Diêu Xuân nghe thấy lời Tô Thần nói, bà ấy lắc đầu.
"Các con đi ăn đi, nương nghỉ ngơi một lát." Lúc này, Diêu Xuân nói với Tô Thần.
Khi Tô Thần nghe thấy lời Diêu Xuân nói thì muốn đi đến kéo Diêu Xuân, để cho Diêu Xuân cùng đi ăn trái cây với cậu ấy.
Khi Tô Thần chạm vào cánh tay của Diêu Xuân, cậu ấy không ngờ rằng cánh tay của Diêu Xuân lại lạnh đến thết "Nương, người sao vậy?" Lúc này Tô Thần vội vàng nói với Diêu Xuân.
Khi Diêu Xuân nghe thấy Tô Thần nói, bà ấy lắc đầu.
"Nương không sao, chỉ hơi mệt một chút, nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn thôi."
"Vậy tại sao cơ thể của người lại lạnh như vậy?" Lúc này Tô Thần không biết phải làm sao, cậu ấy gọi Tô Ngưng Nguyệt vẫn đang bận rộn trong bếp.
"Tỷ tỷ, tỷ mau đây xem nương!" Không đợi Diêu Xuân ngăn cản Tô Thần, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng chạy vào.
Tô Ngưng Nguyệt thấy sắc mặt Diêu Xuân tái nhợt nằm trên giường, vội vàng chạy tới.
"Nương, người sao vậy?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt cũng sờ lên cơ thể lạnh lẽo của Diêu Xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận