Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 436: Diêu Xuân Nổi Giận Rồi. (1)

Chương 436: Diêu Xuân Nổi Giận Rồi. (1)Chương 436: Diêu Xuân Nổi Giận Rồi. (1)
"Mẫu thân, Nguyệt Nguyệt có chút đau đầu..." Tô Ngưng Nguyệt bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Diêu Xuân ở bên cạnh nói.
Diêu Xuân nghe thấy những lời này của Tô Ngưng Nguyệt liền thở dài một hơi.
"Nguyệt Nguyệt nhanh trở vê nghỉ ngơi đi, có cần Mẫu thân gọi Đại phu cho không, để Đại phu qua xem cho con một chút." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy những lời này của Diêu Xuân thì vội vàng lắc đầu.
"Con không có sao đâu, Mẫu thân, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, không cần làm phiền đâu Mẫu thân." Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nói xong thì vội vàng trở vê phòng của nàng.
"Nguyệt Nguyệt, nha đầu quỷ này!" Diêu Xuân bất lực lắc đầu liền trở về phòng của bà ấy.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt trở về phòng của mình, Điềm Điềm và Mật Mật cũng đi ra.
"Tiểu chủ nhân, người đi đâu vậy?" Điềm Điềm nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy những lời Điềm Điềm nói, thì đem toàn bộ những việc nàng làm ngày hôm nay kể cho Điềm Điềm và Mật Mật nghe.
"Tiểu chủ nhân, Điềm Điêm và Mật Mật cũng có thể giúp đỡ mọi người." Lúc này, Điềm Điềm và Mật Mật đồng thanh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy lời này của Điềm Điềm và Mật Mật liền cười.
"Hai người các ngươi giúp bọn ta như thế nào? Các ngươi biết nấu cháo hay biết xây nhà." Tô Ngưng Nguyệt cười nói với bọn họ.
Khi bọn họ nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tô Ngưng Nguyệt, thì bĩu môi nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh.
"Tiểu chủ nhân, những người ăn xin đó đều yếu đuối và nhiều bệnh tật, chúng ta có thể giúp họ khôi phục lại một cơ thể khoẻ mạnh." Điềm Điêm và Mật Mật đồng thanh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy những lời này của Điềm Điềm và Mật Mật cảm thấy vô cùng có đạo lý, nàng vội vàng gật đầu.
"Có phải các ngươi đã nghĩ ra biện pháp tốt gì rồi không?" Tô Ngưng Nguyệt vội vàng nhìn Điền Điền cùng Mật Mật nói.
Lúc này Điềm Điềm và Mật Mật bĩu môi.
"Không phải Tiểu chủ nhân nói chúng ta giúp không nổi sao?" Điềm Điềm và Mật Mật đồng thanh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười bất lực khi nghe những lời Điềm Điềm và Mật Mật nói.
"Là Tiểu chủ nhân sai rồi, Tiểu chủ nhân không nên nói như vậy, hai người các ngươi tha thứ cho Tiểu chủ nhân đi." Tô Ngưng Nguyệt nhìn Điền Điền cùng Mật Mật nói.
Điềm Điềm và Mật Mật sau khi nghe những lời Tô Ngưng Nguyệt nói thì gật đầu.
"Được rồi, vậy thì tha thứ cho người!"
"Rốt cuộc là các ngươi có thể sử dụng biện pháp gì khiến cho bọn họ khôi phục lại cơ thể khoẻ mạnh." Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt khó hiểu nhìn Điềm Điêm và Mật Mật nói.
Điềm Điềm và Mật Mật nghe thấy lời nói của Tô Ngưng Nguyệt thì quay sang nhìn nhau rồi nói ra hai chữ.
"Bí mật." Tô Ngưng Nguyệt nhìn dáng vẻ của hai người như vậy thì bất lực nhún vai. "Được thôi, vậy thì tối nay hai người tự mình lên núi mà tìm đất ăn đi, ta có chút mệt rồi, nên không đi cùng hai người nữa." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm và Mật Mật.
Điềm Điềm và Mật Mật nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tô Ngưng Nguyệt, liền cảm thấy chắc chắn là Tô Ngưng Nguyệt tức giận rồi, bọn họ vội vàng đi đến bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt.
"Tiểu chủ nhân, Tiểu chủ nhân, người tức giận rồi phải không?" Lúc này, Điềm Điêm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy lời này của Điềm Điềm thì quay đầu sang một bên.
"Làm sao có thể chứ, Tiểu chủ nhân làm sao có thể tức giận chứ? Chỉ là Tiểu chủ nhân mệt rồi, được chưa, các ngươi không cần để ý đến Tiểu chủ nhân đâu, Tiểu chủ nhân buồn ngủ rồi." Tô Ngưng Nguyệt nói xong những lời này liền nhắm mắt lại.
Một bên, Điềm Điềm và Mật Mật nhìn bộ dạng như vậy của Tô Ngưng Nguyệt thì không nhịn được cười, đúng lúc Điềm Điềm đang định nói thì nó nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài cửa phòng Tô Ngưng Nguyệt, lúc này tiếng bước chân liền dừng lại.
"Nguyệt Nguyệt thức dậy ăn cơm thôi.' Diêu Xuân đứng bên ngoài phòng Tô Ngưng Nguyệt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận