Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 438: Tô Ngưng Nguyệt Thân Bí. (1)

Chương 438: Tô Ngưng Nguyệt Thân Bí. (1)Chương 438: Tô Ngưng Nguyệt Thân Bí. (1)
"Tiểu chủ nhân, Tiểu chủ nhân thật sự không mang bọn ta lên núi tìm đất ăn sao?" Lúc này, Điềm Điêm và Mật Mật nhìn Tô Ngưng Nguyệt với vẻ mặt vô tội nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy những lời này của Điềm Điềm và Mật Mật thì mỉm cười.
"Hai kẻ ngốc các ngươi, Tiểu chủ nhân sao lại có thể không mang các ngươi lên núi tìm đất để ăn chứ? Tiểu chủ nhân là loại người như vậy sao?" Tô Ngưng Nguyệt cười nói với Điềm Điềm và Mật Mật.
Điềm Điềm và Mật Mật đã nghe về cuộc sống của Tô Ngưng Nguyệt, hai người bọn họ lập tức trở lên hưng phấn.
"ý của Tiểu chủ nhân là sẽ mang bọn ta lên núi tìm đất để ăn phải không?" Lúc này, Điềm Điềm không thể tưởng tượng được nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
Còn không đợi Tô Ngưng Nguyệt nói chuyện, Mật Mật ở bên cạnh đã thò tay đánh Điềm Điềm một cái.
"Ngốc chết đi được! Ý của Tiểu chủ nhân chính là như vậy, sao đến bây giờ ngươi còn không hiểu chứ, thật là ngốc chết đi được." Mật Mật trêu chọc nói với Điềm Điềm ở bên cạnh đã nhận ra.
Điềm Điềm nghe thấy những lời này của Mật Mật thì không thèm chấp nhặt với Mật Mật.
"Quá tốt rồi, Tiểu chủ nhân!" Lúc này, Điềm Điềm chạy tới làm nũng ở trong lòng Tô Ngưng Nguyệt, và nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Được rồi, Tiểu chủ nhân thật sự là có chút mệt rồi, các ngươi trước tiên để ta nghỉ ngơi một chút được không? Đợi đến tối muộn, ta lại mang các ngươi cùng đi lên núi tìm đất." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm và Mật Mật.
"Vâng, thưa Tiểu chủ nhân, ngươi mau chóng nghỉ ngơi đi!" Cứ như vậy, Điềm Điềm và Mật Mật ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh, Tô Ngưng Nguyệt nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của hai chúng nó, trong lòng không thể không thích chúng nó nhiều hơn.
Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt nằm trên giường nhắm mắt lại, một lát liền ngủ thiếp đi.
Mà Bắc Minh sau khi trở về nơi ở của hắn ta, hắn ta đi đến thư phòng viết cho Thiên Vũ Hàn một bức thư, giải thích cho hắn về tình hình mấy ngày nay của Tô Ngưng Nguyệt, còn nói với Thiên Vũ Hàng rằng Tô Ngưng Nguyệt vì những người ăn xin kia mà còn tặng lương thực của nàng cho họ.
Sau khi Bắc Minh viết xong bức thư này, thì liền giao bức thư này cho hạ nhân, để hạ nhân mang bức thư này ra ngoài.
Bắc Minh làm xong những chuyện này liền trở vê phòng của hắn ta, Bắc Minh nằm trên giường nghĩ tới những chuyện xảy ra ngày hôm nay, không biết từ khi nào mà ấn tượng của hắn ta về Tô Ngưng Nguyệt càng ngày càng tốt.
Lúc này, tại nhà của Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt nằm trên giường chẳng mấy chốc đã ngủ được một giấc, sau khi nàng tỉnh lại thì nhìn thấy Điềm Điềm và Mật Mật đang nằm cạnh nàng.
"Hai người các ngươi tại sao không gọi ta?" Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm và Mật Mật.
"Bọn ta muốn để Tiểu chủ nhân ngủ nhiều thêm một chút, cảm thấy gần đây Tiểu chủ nhân rất mệt." Điềm Điêm và Mật Mật đồng thanh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy những lời này của Điềm Điềm và Mật Mật, thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Mẫu thân bọn họ chắc cũng đã ngủ rồi, ta sẽ mang các ngươi ra ngoài." Nói rồi Tô Ngưng Nguyệt đem Điềm Điềm và Mật Mật đặt vào túi áo phía trước, Tô Ngưng Nguyệt đem Điềm Điềm và Mật Mật mang ra ngoài, cứ như vậy, bọn họ lên núi tìm đất cả một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Ngưng Nguyệt liền tỉnh lại, nàng nhìn thấy Điêm Điềm và Mật Mật còn đang ngủ ở đó thì lặng lẽ ra khỏi cửa.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt ra khỏi cửa, nàng nhìn thấy Diêu Xuân đang làm đồ ăn ở trong phòng bếp.
"Mẫu thân, hôm nay Nguyệt Nguyệt không ăn sáng đâu, Nguyệt Nguyệt có chút việc cần phải làm." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe thấy những lời này của Tô Ngưng Nguyệt thì bỏ đồ ăn đang cầm trên tay xuống, rồi nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận