Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 314: Khoai Lang Nóng (1)

Chương 314: Khoai Lang Nóng (1)Chương 314: Khoai Lang Nóng (1)
"Ngươi nghĩ ta sẽ bằng lòng mà đến nhà của các ngươi sao, ngươi nghĩ ta muốn giữ ông ta lại lắm sao, thật sự nực cười mà! Các người muốn đi thì cứ thoải mái mà rời khỏi nơi này, chỉ cần các ngươi để lại chiếc ngọc bội kia, thì ta sẽ để cho các ngươi đi." Liễu Ninh nói với Diêu Xuân.
Khi Diêu Xuân nghe được những gì mà Liễu Ninh nói thì bà ấy chợt cau mày lại, bà ấy không biết Liễu Ninh đang nói đến cái ngọc bội nào.
Mà lúc này lão gia tử Tô gia lại lên tiếng nói chuyện.
"Chiếc ngọc bội đó không phải là đồ vật của ngươi, ngươi đừng hòng ta sẽ để nó lại cho ngươi!" Liễu Ninh nghe thấy những lời của lão gia tử Tô gia nói, bà ta lập tức nổi giận, khuôn mặt của bà ta cũng biến hóa lúc xanh lúc trắng.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt đưa mắt liếc nhìn Liễu Ninh đang đứng ở một bên, nàng đột nhiên nhớ đến bữa thọ yến lần thứ sáu mươi trước kia của gia gia, nàng đã từng tặng cho gia gia một chiếc ngọc bội.
"Lẽ nào là chiếc ngọc bội đó sao?" Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
"Gia gia, bà ta đang nói cái ngọc bội nào vậy ạ?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi lão gia tử Tô gia.
Lão gia tử Tô gia vừa mới nghe được những gì mà Tô Ngưng Nguyệt nói thì khẽ thở dài một hơi.
"Haizz, chiếc ngọc bội mà bà ta đang nhắc đến chính là chiếc ngọc bội mà con đã tặng cho ta khi ta sáu mươi tuổi, con yên tâm, ta sẽ không bao giờ đưa cho bà ta chiếc ngọc bội mà con đã tặng cho ta đâu!" Lão gia tử Tô gia nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy những lời nói của ông ấy thì lập tức nhìn Liễu Ninh một cách tức giận. "Thật không ngờ được rằng ả đàn bà này lại đáng ghét đến như vậy! Cứ nhìn thử xem ta dạy cho bà ta một bài học như thế nào!" Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
"Nhìn cái gì mà nhìn, các người không chịu giao ra cái ngọc bội đó, thì các người đừng nghĩ đến việc có thể rời khỏi đây!" Liễu Ninh nói với họ.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy những gì mà Liễu Ninh nói thì nàng đưa mắt nhìn vê phía của lão gia tử Tô gia ở bên cạnh.
"Gia gia, nếu như người ta đã nói không để lại chiếc ngọc bội kia thì sẽ không để cho chúng ta rời đi, đã vậy thì chúng ta cứ để lại chiếc ngọc bội đó đi." Tô Ngưng Nguyệt nói.
Lão gia tử Tô gia nghe được những lời mà Tô Ngưng Nguyệt nói thì có đôi chút khó hiểu mà đưa mắt nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh.
"Đây là quà sinh nhật gia gia tặng con. Hơn nữa, mặt dây chuyền ngọc đó chắc chắn có giá trị rất lớn, làm sao con có thể đưa cho hắn được?" Lão gia tử Tô gia nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Gia gia, người yên tâm, những gì của gia gia làm vĩnh viễn là của người, con sẽ không bao giờ chạy trốn!" Tô Ngưng Nguyệt an ủi lão gia tử Tô gia.
Lão gia tử Tô gia nghe Tô Ngưng Nguyệt nói vậy thì cảm thấy nhất định là Tô Ngưng Nguyệt có biện pháp đối phó Liễu Ninh.
Vì thế hắn lấy ngọc bội ra từ trong quần áo, khi Liễu Ninh nhìn thấy lão gia tử Tô gia lại lấy ngọc bội ra khỏi người, Liễu Ninh rất tức giận!
"Hay lắm! Bảo sao ta tìm lâu như vậy mà không tìm thấy? Thì ra ông vẫn mang theo ngọc bội bên người!" Liễu Ninh tức giận nói.
Tô lão gia miễn cưỡng đưa mặt dây chuyền ngọc cho Liễu Ninh.
Liễu Ninh vui vẻ chấp nhận nó sau khi nhìn thấy. "Được rồi, các người có thể đi, nhớ rõ lúc không có việc gì đừng đến nhà này làm phiền!"
Tô lão gia nhìn Liễu Ninh lấy đi mặt dây chuyền ngọc yêu quý nhất của mình, ông ấy cảm thấy rất đau lòng vì nó được cháu gái yêu quý của ông ấy tặng cho.
Khi Diêu Xuân thấy vậy, bà ấy cũng khó hiểu nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt tại sao con lại để ông nội tặng mặt dây chuyền ngọc cho hắn!"
"Đúng vậy! Sao tỷ tỷ phải đưa ngọc bội cho hắn."Lúc này Diêu Xuân cùng Tô Thần nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận