Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 990: Phương Án Giải Quyết. (1)

Chương 990: Phương Án Giải Quyết. (1)Chương 990: Phương Án Giải Quyết. (1)
Lý Thần Hòa cũng không nói thêm gì nữa mà đi thẳng ra ngoài, Mộc Dương ở bên này nhìn bóng lưng của ông ta rời đi, trong mắt lóe lên một tia xem thường, ông ta chỉ là một kẻ nhát gan mà thôi.
Sự nghiêm túc của Mộc Dương có chút ám ảnh, Thiên Vũ Trạch, ông ta nhất định sẽ không tha cho hắn đâu, ngươi cứ đợi đấy, chuyện lương thảo lần này không dễ như vậy đâu. Hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi ra ngoài.
Trong ngự thư phòng.
Thiên Vũ Trạch lại cúi đầu nhìn một bức mật tín khẩn cấp, đôi mắt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, tờ giấy ở trong tay lập tức biến thành tro bụi và rơi rụng trên mặt đất.
Lý Ninh ngươi giỏi lắm, trẫm phái ngươi đi trấn giữ biên cương, không ngờ ngươi lại đi hợp tác với người biên cương, người giỏi lắm.
Trong ánh mắt của Thiên Vũ Trạch mang theo sát ý, lạnh lùng ra lệnh: "Thường Viễn, ngươi phái người tới biên cương một chuyến, nhất định phải điều tra kỹ lưỡng tất cả thông tin liên quan đến Lý Ninh."
"Vâng." Thường Viễn mặt lạnh nói, lập tức nhận lệnh rồi ra ngoài.
Lông mày Thiên Vũ Trạch nhíu chặt lại, chuyện như thế này thật sự là tới quá đột ngột, không thể không khiến người ta nghi ngờ về tính xác thực của việc này, nếu là giả thì nhất định là có nguyên nhân gì đó, nếu như là thật thì Lý Ninh cũng đừng có mà trách hắn.
Những chuyện này xảy ra dồn dập không ngừng, thời gian này thật sự là nhiều chuyện rối ren.
Thiên Vũ Trạch có chút phiền não nhìn ra ngoài cửa sổ, cho dù thế nào, hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt người dân của mình, nếu hắn đã là người thống trị nơi này, vậy thì hắn nhất định phải có trách nhiệm với bọn họ, để bọn họ có thể có một nơi để an cư lạc nghiệp.
Trong cung Trường Lạc.
Tô Ngưng Nguyệt khẽ mở mắt, rồi rất nhanh sau đó lại nhắm chặt, ánh sáng có vẻ quá chói mắt, nàng có chút không kịp thích ứng, đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng, Tô Ngưng Nguyệt mới từ từ mở mắt ra.
Nhìn ánh sáng chiếu vào từ xa, trong lòng bất lực thâm nghĩ: "Sao lại dậy vào giờ này nữa rồi, nàng đúng là càng lúc càng lười, không siêng năng chút nào, nàng phải bắt đầu tập thể dục, cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn nàng cũng sẽ giống như một con lợn.
Tô Ngưng Nguyệt gọi người ở bên ngoài vào hậu hạ, sau khi chải đầu rửa mặt xong thì Tô Ngưng Nguyệt liền đi ra ngoài, sau đó lại ăn rất nhiều đồ ăn, khiến cho Tố Trinh ở bên cạnh cũng có chút giật mình, buổi sáng hôm nay sao nương nương lại ăn nhiều như vậy.
Có thể không ăn nhiều sao, hôm qua nàng phải vận động tới tận sáng nên đói gần chết, bây giờ sao có thể ăn uống giống như thường ngày được chứ?
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt ăn uống no nê, không đi dạo bộ trong sân giống như mọi khi, lần này nàng chui vào trong thư phòng, Tố Trinh cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không dò hỏi nàng, chỉ làm tròn bổn phận đứng canh ở ngoài cửa, không cho phép bất cứ ai lại gần.
Tô Ngưng Nguyệt yên lặng ngồi trong thư phòng, dáng vẻ bây giờ của Tô Ngưng Nguyệt bình tính mang chút bình yên, hoàn toàn khác so với Tô Ngưng Nguyệt của mọi ngày.
Tô Ngưng Nguyệt đang nghĩ xem phải ứng phó với chiến tranh lần này như thế nào, mỗi lần xảy ra chiến tranh, người chết rất nhiều bởi vì chiến tranh lan rộng, nhưng nhiều hơn là bị chết đói và chết rét, đặc biệt là rất nhiều người chết đói, thật sự là không hề ít. Cho dù tới lúc đó cố gắng làm giảm thương vong tới mức lớn nhất, nhưng những người chết đói chắc chắn cũng vẫn không ít, vậy thì vấn đề lương thực cần phải đặc biệt chú ý.
Tới lúc đó những người không có lương thực để ăn chắc chắn là những người không có nhà cửa, còn cả những người ở vùng thôn quê, một khi chiến tranh nổ ra, không ít những thương nhân bất lương sẽ bắt đầu nâng giá gạo, cao đến nỗi người ta chỉ có thể đứng từ xa để nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận