Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 762: Hành Trình Trên Núi (1)

Chương 762: Hành Trình Trên Núi (1)Chương 762: Hành Trình Trên Núi (1)
Tô Ngưng Nguyệt tò mò hỏi: "Không phải chàng phải đang ở kinh thành sao? Sao đột nhiên lại tới đây? Chàng tới đây thì trong triều phải làm sao?"
Thiên Vũ Hàn buồn cười nói: "Hoàng hậu của ta còn chưa gả vào đã nhọc lòng thay ta như vậy, vậy nếu đã gả qua rồi chắc sẽ nhọc lòng hơn đúng không?" Thiên Vũ Hàn thành công trêu chọc Tô Ngưng Nguyệt, nàng dùng tay huých vào eo hắn, nói: 'Chàng nói thêm câu nữa thử xem? Ta mặc kệ chàng, chàng buông ta ra."
Ai biết được Thiên Vũ Hàn còn ôm chặt hơn, tỏ vẻ đáng thương nói: "Ta không đấy, nàng không biết ta đáng thương thế nào đâu, mấy đại nhân đã thành thân rồi cả ngày đều ân ái với thê tử trước mặt ta, ức hiếp trẫm không có nương tử, cho nên ta mới cố ý tới đây đưa nương tử ta về đó."
Mặc dù lời nói của Thiên Vũ Hàn vô cùng trẻ con, nhưng Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy trong lòng thấy rất thoải mái, sau đó vỗ vỗ đầu của hắn, nói: "Ừm, không sao, bọn họ dám ức hiếp chàng, vậy ta sẽ trả thù cho chàng."
Thiên Vũ Hàn bị vỗ đầu cũng không tức giận, ngược lại còn bày ra bộ dáng rất hưởng thụ, Thiên Vũ Hàn nghĩ dù sao cũng là thê tử của mình, dù cho có vỗ đầu hắn thì cũng là chuyện rất bình thường.
Tô Ngưng Nguyệt rất thích Thiên Vũ Hàn như vậy, vô cùng trẻ con, cả người cũng dịu dàng hơn, khiến cho nàng muốn xoa đầu hắn.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt cũng không biết, hình ảnh nàng với Thiên Vũ Hàn ôm nhau đẹp bao nhiêu, khí chất trên người hắn cũng trở nên dịu nhẹ hơn, ánh mặt trời chiếu vào, rồi trong bóng tối dường như thoang thoảng hương hoa mận, nếu có ai đi ngang qua, chắc chắn sẽ cảm thán một câu: "Đúng là cảnh đẹp, thật hâm mộ dáng vẻ bọn họ ở bên nhau."
Thật ra Tô Ngưng Nguyệt thật sự thấy rất ngoài ý muốn, nàng vốn cho rằng, Thiên Vũ Hàn có thể cáo phó để nói với nàng như vậy, lại còn viết cho nàng một bức thư như vậy, cũng đã không tệ, nhưng lại thật không ngờ, hắn lại còn tự đến tìm mình, đây thật sự khiến cho Tô Ngưng Nguyệt thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Tô Ngưng Nguyệt lại hỏi hắn một lần nữa: "Chàng ra ngoài như vậy thật sự không có việc gì sao?”
Thiên Vũ Hàn bóp bóp khuôn mặt có chút thịt của nàng, nói một câu: "Gần đây hình như mập lên rồi." Rồi nói tiếp: "Nàng yên tâm đi, trong triều có ca ca nàng, còn có Chương đại nhân, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nghe xong mới gật gật đầu, nàng chỉ không muốn bị người khác nói thành yêu nữ, chỉ vào mũi mà mắng chửi nàng thôi.
Nhìn thấy hai người tình cảm nãy giờ cũng đủ rồi, Tạ phu nhân mới bước ra, quỳ xuống nói: "Dân phụ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Thiên Vũ Hàn vội vàng đỡ bà ấy đứng dậy, sau đó nói: "Phu nhân mau đứng lên đi, vốn là trẫm quấy rầy các ngươi, ngươi lại còn quỳ xuống, thật là..."
Tạ phu nhân đứng lên, nhưng vẫn cười cười, nói: "Vốn là để con dâu của dân phụ ra chào hỏi bệ hạ, nhưng do nàng ấy vừa mới sinh còn chưa khôi phục hẳn, cho nên dân phụ mới không để cho nàng ấy ra ngoài, còn nhi tử của dân phụ, sáng sớm đã lên núi rồi."
Thiên Vũ Hàn không thèm để ý mấy thứ này, dù nói thế nào, hắn cũng đang ở trong nhà người khác, tuy rằng hắn là hoàng đế, nhưng hắn vẫn là người đang ở trong nhà người ta.
Thiên Vũ Hàn khoát tay áo, nói: "Không có việc gì, trái lại đã làm phiên ngươi chăm sóc cho Nguyệt Nguyệt rồi, ta thấy hiện tại nàng mập lên không ít."
Nữ tử nào mà không hi vọng mình gầy, hi vọng dáng mình thon thả, đâu có ai hi vọng người ta nói mình mập trước mặt người ngoài? Cho nên khi nghe thấy Thiên Vũ Hàn nói ra những lời này đã làm cho Tô Ngưng Nguyệt cực kỳ tức giận?
Mà bên kia, Lý Duyệt Dĩnh đang dẫn theo Bắc Minh Trì lên núi, dọc theo đường đi cũng không tẻ nhạt, dù gì, Bắc Minh Trì cũng là thương nhân, việc buôn bán quan trọng nhất chính là nói chuyện giao tiếp với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận