Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1000: Mất Kiểm Soát (2)

Chương 1000: Mất Kiểm Soát (2)Chương 1000: Mất Kiểm Soát (2)
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy rõ trong mắt của Thiên Vũ Trạch là một tia khinh thường, nàng nắm chặt tay phát ra tiếng kêu rắc rắc, nàng muốn để cho hắn ta thấy xem nàng có dám hay không, cẩn thận đặt Mao Mao trên mặt đất, lúc này hai mắt của Tô Ngưng Nguyệt đỏ bừng lên.
Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp tấn công Thiên Vũ Trạch, không có mánh khóe gì, trực tiếp tấn công về phía huyệt Mệnh Môn, như thể là thật sự muốn giết chết Thiên Vũ Trạch vậy.
Thiên Vũ Trạch cũng là một người võ công cao cường, đương nhiên sẽ không ngồi yên chịu trận, nhưng điều khiến hắn ta kinh ngạc là không ngờ Tô Ngưng Nguyệt lại biết võ công, sau khi tiếp chiêu, Thiên Vũ Trạch càng lúc càng kinh ngạc, công phu của Tô Ngưng Nguyệt cũng không phải kém.
Tô Ngưng Nguyệt càng đánh càng nhanh, đôi mắt cũng không ngừng đỏ bừng lên, bây giờ Thiên Vũ Trạch đã có chút trầy trật khi phải đối phó với Tô Ngưng Nguyệt, hắn ta không ngờ là võ công của Tô Ngưng Nguyệt lại lợi hại như vậy, bây giờ hắn ta đã sử dụng toàn lực rồi, nhưng bây giờ cũng có chút không chống đỡ nổi nữa rồi.
Tô Ngưng Nguyệt lúc này hoàn toàn khác với lúc bình thường, không còn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự của thường ngày, lúc này nàng không phải là hoàng hậu uy nghiêm như mọi ngày, cũng không phải là dáng vẻ của một nữ nhân nhỏ bé ở trước mặt Thiên Vũ Hàn, cũng không phải sự cay nghiệt khi đối đãi với những kẻ đáng ghét, trong mắt của nàng bây giờ chỉ có sát ý, khắp người từ trên xuống dưới toàn là sát ý, giống như là một nữ ma đầu lăn lộn trên giang hồ.
Thiên Vũ Trạch bây giờ đã không thể xuất chiêu nữa rồi, chỉ có thể tránh né hoặc tiếp chiêu của Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt xuất chiêu càng lúc càng nhanh, Thiên Vũ Trạch đã không thể tiếp nổi chiêu được nữa rồi. Bất thình lình, thanh kiếm trong tay của Thiên Vũ Trạch đã bị đánh bay, kiếm trong tay của Tô Ngưng Nguyệt đã kề trên cổ của Thiên Vũ Trạch, có thể là dùng lực quá mạnh, hoặc cũng có thể là Tô Ngưng Nguyệt đã có ý muốn giết người rồi, trên cổ của Thiên Vũ Trạch đã bắt đầu chảy máu.
Nhưng dáng vẻ của Thiên Vũ Trạch lúc này vẫn không có chút gì gọi là sợ hãi, có chút khiêu khích nhìn Tô Ngưng Nguyệt, như thể là đã dự đoán được Tô Ngưng Nguyệt sẽ không dám giết hắn ta vậy.
Ý thức của Tô Ngưng Nguyệt đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng bị ánh mặt kia của Thiên Vũ Trạch nhìn chằn chằm, sát ý trong đáy lòng đã lắng xuống, lại một lần nữa trào dâng, Thiên Vũ Trạch như thế này thật sự là muốn giết chết hắn ta.
Kiếm trong tay của Tô Ngưng Nguyệt khẽ dùng lực, như thể là muốn cắt đứt cổ Thiên Vũ Trạch, đúng lúc đó có một bóng người nhanh chóng bay tới, một chiêu trực tiếp đẩy Tô Ngưng Nguyệt ra, Tô Ngưng Nguyệt bị đẩy lùi về sau mấy bước liền, kiếm ở trong tay đã bay đi rồi, cổ tay buông thõng không còn chút sức lực.
Bị đánh một chiêu như vậy, sát ý trong mắt của Tô Ngưng Nguyệt đã bớt đi rồi, màu đỏ trong mắt cũng dần biến mất, có chút ngơ ngác nhìn hình bóng quen thuộc kia, trong mắt có chút kinh ngạc.
Người tới chính là Thiên Vũ Hàn, hắn có chút lo lắng đỡ lấy Thiên Vũ Trạch, Thiên Vũ Trạch lúc này và Thiên Vũ Trạch vữa rồi hoàn toàn khác nhau, Thiên Vũ Trạch lúc này toàn là sự yếu ớt, không còn một chút không chịu khuất phục như lúc vừa rồi.
Thiên Vũ Hàn lo lắng gọi thái y tới, ánh mắt Thiên Vũ Trạch nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt có chút khiêu khích, thấy lửa giận trong lòng Tô Ngưng Nguyệt lại dâng lên.
Lúc này có rất nhiều người tới, một số người dìu Thiên Vũ Trạch vào trong phòng, cũng không thể ở mãi trong sân được.
Thiên Vũ Hàn từ sau khi tới đây vẫn chưa nhìn Tô Ngưng Nguyệt lấy một cái, lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt có chút không hài lòng.
"Nguyệt Nguyệt, hắn ta là đệ đệ của ta." Trong giọng điệu vô cùng nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh nhạt, Thiên Vũ Hàn chưa bao giờ nói chuyện với Tô Ngưng Nguyệt như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận