Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 826: Kiếm Tiền (1)

Chương 826: Kiếm Tiền (1)Chương 826: Kiếm Tiền (1)
"Lông cáo tuyết?" Tô Ngưng Nguyệt trở nên hứng thú, bị lời nói kinh nghiệm của hắn làm cho thích thú: "Cái gì, ngươi nói ngươi biết như thế?"
Người ở bên kia nhét một miếng bánh ngọt khác vào miệng: "Không, ta có hai người tỷ tỷ, trước đó các nàng cũng có mang thai, vì vậy ta thường hay chú ý hơn một chút."
Thì ra là như vậy, Tô Ngưng Nguyệt gật đầu.'Nếu phủ thêm vào thì sẽ không lạnh nữa, nên thật sự có thể ra ngoài chơi sao?"
Carl khẳng định gật đầu: "Đó là điều đương nhiên."
Tô Ngưng Nguyệt vui vẻ đứng lên: "Vậy chúng ta đi thôi, chúng ta đi lấy áo khoác."
"Hả?" Carl há miệng, trong miệng vẫn còn đầy bánh ngọt, mặt ngốc nghếch ngẩng đầu lên.
Tô Ngưng Nguyệt bị bộ dạng này của hắn chọc cười, nàng nói: "Trước khi mang thai ta rất ham chơi, sau đó Thiên Vũ Hàn lại không cho ta ra ngoài, nhưng ngược lại ta nghĩ là ta có hơi chút sợ lạnh. Mặc dù hắn có đưa tới mấy chiếc áo khoác mặc cũng rất ấm áp, nhưng ta luôn cảm thấy yếu ớt, mặc dù ta luôn dối lòng nói là ta ấm áp, nhưng cũng là vì bảo bảo, mà đại cung nữ Tố Trinh cũng nhìn ra được ta đang run."
Nàng cười ngượng ngùng.'Nếu không thì tại sao chúng ta không đi ngay bây giờ, hay là ngươi luyến tiếc không nỡ bỏ?"
Ngược lại không phải là Carl không nỡ bỏ, ngay cả khi cũng có chút quyến luyến không nỡ bỏ mấy dĩa bánh ngọt kia.
Tô Ngưng Nguyệt chú ý tới, cười tủm tỉm: 'Nếu ngươi thích, ta sẽ phân phó ngự thiện phòng mỗi ngày đều làm cho ngươi, như thế nào? Đều là người một nhà thì không cần phải khách khí, muốn ăn bao nhiêu thì tùy thích, ta sẽ chịu trách nhiệm cho ngươi.
"Thật sao?" Cuối cùng thì Carl cũng nhận ra được cảm giác của một người đồng hương là gì, hắn nói:'Vậy thì cảm ơn ngươi, chiếc áo khoác đó cũng không tính là gì, ngươi cũng không cần phải tự đi lấy nó, ta sẽ yêu câu Cáp Phách đưa tới cho ngươi.
Tô Ngưng Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ.'Như vậy cũng được, vậy ngươi hãy cùng ta trở về lăng tẩm, chúng ta nói chuyện thêm một chút."
Carl đồng ý: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Vừa nói, hắn vừa lấy ba, bốn cái bánh ngọt rồi đi theo Tô Ngưng Nguyệt trở vê.
Khi Tố Trinh biết Carl sẽ đi theo trở vê Trường Lạc cung, nàng há hốc mồm.
"Nương nương, Trường Lạc Cung thuộc về hậu cung, không được tiếp đãi... sứ giả tới." Nàng khéo léo nói một câu, thật ra thì Carl cũng không được tính là một sứ giả, mà coi như là một thần phiên ngoại. Các đại thân làm sao có thể đến hậu cung, Hoàng thượng biết thì sẽ phát cáu lên mất.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới nhớ ra thân phận của bọn họ khác nhau, nhưng cuối cùng bọn họ cũng gặp được đồng hương, làm sao chỉ có thể nói vài lời vội vàng mà không được phép gặp nhau chứ?
Carl ở bên cạnh không biết tại sao, nhưng chỉ hiểu rõ một chút: 'Không cho vào, tại sao chứ?”
Sắc mặt của Tố Trinh thay đổi, trong lòng của nàng trợn tròn mắt, ngươi nói tại sao ư? Tất nhiên, đó là bởi vì ngươi là một thần ở bên ngoài, và quan trọng nhất, ngươi chính là một người nam nhân!
Hậu cung là nơi như thế nào, là nơi để Hoàng thượng hưởng thụ, chỉ thuộc về một mình Hoàng thượng.
Những người nam nhân khác làm sao có thể vào? Tố Trinh đứng ở trước mặt Carl, nàng tuyệt đối không cho phép để cho Hoàng thượng có hiểu lầm với nương nương.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tố Trinh, gần như hiểu ra vấn đề này có chút nghiêm trọng, nhưng nàng suy nghĩ một chút cũng không thấy có gì đáng sợ, ngay tại thời điểm nàng đang muốn lý do. Carl hèn hạ tiến lại gần.
"Nữ nhân này sợ ta vào cung của ngươi truyền tin xấu sao?”
Tô Ngưng Nguyệt cũng thấp giọng đáp: "Có lẽ vậy."
Carl cười hì hì, lắc đầu nói: "Xem ra ta vẫn chưa có tiếng tăm nhỉ, tất cả mọi người ở ngoại bang đều biết, mấy năm gần đây ta có một số tin đồn, các ngươi chưa nghe qua đúng chứ?”
Trên mặt Tô Ngưng Nguyệt có đầy dấu chấm hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận