Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 284: Lão Gia Tử Ăn Năn Hối Lỗi. (2)

Chương 284: Lão Gia Tử Ăn Năn Hối Lỗi. (2)Chương 284: Lão Gia Tử Ăn Năn Hối Lỗi. (2)
Khi Tô lão gia tử vừa mở mắt liên thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ lãm.
"Phụ thân người tỉnh rồi, có đỡ hơn chút nào không ạ?" Lúc này Diêu Xuân nhìn thấy Tô lão gia tử tỉnh lại vội vàng đi tới bên cạnh và nói với Tô lão gia tử.
Tô lão gia tử thấy Diêu Xuân quan tâm mình như vậy, trong lòng ông ấy lại càng thêm khó chịu. Ông ấy lại nhớ tới cách mình đối xử với Diêu Xuân trước đây.
Lúc này Tô lão gia tử không biết phải nói gì.
Tô Ngưng Nguyệt thấy dáng vẻ này của Tô lão gia tử thì liền biết rằng Tô lão gia tử chắc chắn là đang áy náy.
"Gia gia, những chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc đến nữa, bây giờ quan trọng nhất là sống từng ngày thật là vui vẻ!" Tô Ngưng Nguyệt cũng không biết mình làm sao mà lại đi an ủi Tô lão gia tử.
Tô lão gia tử nghe thấy câu nói này của Tô Ngưng Nguyệt liền gật đầu.
"Cháu gái ngoan, con dâu hiền của ta, mấy năm nay các con phải chịu khổ rồi." Tô lão gia tử nói rồi liền lấy ra một tờ giấy viết chữ bên trên tử trong túi áo ra.
Khi Diêu Xuân thấy vậy thì nhìn Tô lão gia tử với vẻ mặt khó hiểu.
"Phụ thân, đây là cái gì ạ?" Diêu Xuân nói với Tô lão gia tử.
"Con cứ nhận lấy trước đi, đây coi như là bù đắp cho cho món nợ mà ta nợ các con mấy năm qua..."
Khi Diêu Xuân nghe thấy câu nói này của Tô lão gia tử thì liền nhận lấy tờ giấy có viết chữ mà Tô lão gia tử đưa cho bà ấy.
Sau khi Diêu Xuân nhìn thấy lại vội vàng nhét tờ giấy lại vào trong tay của Tô lão gia tử. "Phụ thân, không được đâu ạ, thứ quý giá như thế này, con không dám nhận." Diêu Xuân nói với Tô lão gia tử.
Tô lão gia tử nghe được câu nói này của Diêu Xuân thì chỉ biết thở dài.
"Haizz, có phải con vẫn còn hận ta không?" Tô lão gia tử nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân thấy Tô lão gia tử nói vậy lập tức lắc đầu.
"Phụ thân, tuyệt đối là không có chuyện này đâu ạ, từ trước tới giờ chưa bao giờ con từng hận người, chỉ là món quà này quá quý giá, con thật sự là không thể nhận." Diêu Xuân nói với Tô lão gia tử.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì rất mơ hồ.
"Rốt cuộc là gia gia đã cho mẫu thân thứ gì, tại sao người lại không nhận nhỉ?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ.
Tô lão gia tử thấy Diêu Xuân không nhận thế nên nhét vào trong tay của Tô Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt cầm lấy, cháu gái ngoan của ta."
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Tô lão gia tử nói vậy liền dở ra xem thứ ở trong tay mình kia, chỉ đáng tiếc là Tô Ngưng Nguyệt không hiểu được chữ thời cổ đại nên căn bản là không hiểu bên trong viết cái gì.
Diêu Xuân thấy Tô lão gia tử lại nhét đồ vào trong tay Tô Ngưng Nguyệt, Diêu Xuân liền đi tới bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt mau đưa lại cho gia gia đi, thứ này chúng ta nhất định không thể nhận được." Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy câu nói này của Diêu Xuân, nàng lại ngoan ngoãn đưa trả lại cho Tô lão gia tử.
Mặc dù nàng không biết thứ bên trong có nghĩa là gì nhưng Tô Ngưng Nguyệt rất nghe lời Diêu Xuân. "Đứa nhỏ ngốc nghếch, thứ này các con mau nhận lấy đi, nếu không thì cũng bị Liễu Ninh lấy mất." Tô lão gia tử bất lực nói với Tô Ngưng Nguyệt và Diêu Xuân.
"Phụ thân, thứ này thật sự là quá quý giá, người vẫn nên giữ lại đi ạ, nếu không người mang đi bán trao tay cũng có thể..." Diêu Xuân nói với Tô lão gia tử.
"Không, khế đất này chính là để cho các con, con yên tâm, Liễu Ninh không biết là ta có khế đất." Tô lão gia tử nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân thấy Tô lão gia tử kiên quyết như vậy, lúc này bà ấy cũng không biết phải làm thế nào, Diêu Xuân thở dài thườn thượt.
"Nếu như người nhất định muốn đưa cho con tờ khế đất này, vậy thì con sẽ tạm thời bảo quản giúp người, nếu như người cần đến thì con sẽ trả lại." Diêu Xuân nói với Tô lão gia tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận