Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 785: Đại Hôn (1)

Chương 785: Đại Hôn (1)Chương 785: Đại Hôn (1)
Mọi người đều cười ầm lên, chê cười Vương thị này da mặt dày, muốn uy hiếp người ta nhưng mà người ta căn bản không chịu uy hiếp, như này thực sự là vả mặt rồi.
Từ sau ngày hôm đó bị Vương thị làm cho chán ghét ở phủ An Quốc Công, Chương Dự cũng nhìn rõ rồi, sẽ không bao giờ để cho Tô Ngưng Nguyệt phải ra ngoài gặp mặt hay là ứng phó nữa. Tô Ngưng Nguyệt tuy rằng có chút nhàm chán, nhưng mà nàng nghĩ, so với ra ngoài gặp những người đáng ghét, thà rằng cứ đợi ở trong nhà thế này còn hơn.
Ngày đại thôn thực ra tới cũng rất nhanh, trước đại hôn một ngày, trong cung phái tới rất nhiều người, Chương Dự nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Đây đều à những người trong cung sẽ cùng muội tiến cung vào ngày mai. Ngày mai, ngàn vạn lần không được xảy ra sai sót gì đâu đó, có nghe thấy chưa hả?"
Tô Ngưng Nguyệt lập tức gật đầu, nói: "Tẩu tử, ta biết hết rồi mà, tẩu đó, đừng lo lắng cho ta quá nữa, có được không?"
Chương dự nghĩ, thời gian này nàng ấy vì chuyện của tiểu cô tử này mà bận lên bận xuống, nhưng mà, bây giờ cũng gần kết thúc rồi, mọi thứ đã hầu như đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nàng lại có chút không nỡ.
Buổi tối, Diêu Xuân lại đến phòng Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt tò mò hỏi: "Nương, tối đêm rồi người còn không đi ngủ đi, tới phòng con làm gì thế?"
Diêu Xuân thấy nữ nhi như hoa như ngọc trước mắt, hai mắt cũng đỏ lên, sau đó cảm khái một trận: "Ài, con nói, mới ngày nào con còn có chút xíu, bây giờ vậy mà đã lớn như vậy rồi, bây giờ à, vậy mà còn sắp gả cho người ta nữa, nương ấy à, không nỡ để con đi.
Ta còn nhớ, khi đó đại bá mẫu Văn thị đó của con còn muốn giới thiệu chất tử Văn Phi của bà ta cho con, liền bị con đưa vào trong lao tù, ca ca con lúc đó còn nói với ta, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, sau đó phải tìm cho con một hôn phu xứng tâm."
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, gả cho một người như vậy, sau này có chịu ức hiếp gì, ca ca con cũng không báo thù nổi giúp con đâu."
Tô Ngưng Nguyệt biết trong lòng Diêu Xuân không nỡ, bèn an ủi bà ấy: "Nương, người đó, nghĩ quá nhiều rồi, người nghĩ xem, con là người sẽ ngược đãi bản thân mình hay sao?”
Trong lòng Diêu Xuân cũng biết rõ, nữ nhi nhà bà sẽ không đối xử tệ với bản thân, nhưng mà, loại chuyện này, chỉ sợ "nhỡ' mà thôi. Ngươi nói xem nếu gả cho người khác, nhi tử nhà mình còn có thể giúp nữ nhi đi đòi lại công đạo, nhưng mà lại gả cho Hoàng gia, vậy làm gì còn cái công đạo gì mà đòi được nữa?
Ngươi nhìn Tạ gia mà xem, một gia tộc lớn như vậy, Tạ Hồi là một nữ hài tử tốt như vậy, nhưng mà gả cho An Thân Vương kia đó, mỗi ngày còn phải chăm lo chuyện trong nhà cho hắn ta, nhưng mà hắn thì hay rồi, cứ sủng ái hết nữ nhân này đến nữ nhân nọ, mà người Tạ gia, lại cái gì cũng không làm được.
Có nhũng lúc nghĩ, nếu như nhi tử nhà mình năm đó cưới được Tạ Hồi, có lẽ sẽ không có chuyện này xảy ra đâu nhỉ.
Diêu Xuân không muốn nhắc đến chuyện thương tâm này, thế là lấy từ trong ngực mình ra một quyển sách đưa cho Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt nhìn quyển sách, hiếu kỳ hỏi: "Nương, đây là thứ gì vậy?"
Nói rồi, liền muốn mở ra xem, Diêu Xuân đánh bộp cái vào tay Tô Ngưng Nguyệt, sau đó nói: "Ai cho con mở ra bây giờ chứ? Đợi nương đi rồi con hãng xem đi"
Nói rồi, Diêu Xuân định quay đầu rời đi nhưng mà lại không yên tâm căn dặn thêm một câu: "Loại chuyện này, Bệ Hạ nhất định là có kinh nghiệm hơn con, cho nên, nương cũng không dặn dò con quá nhiều nữa. Con đó, đến lúc đó sẽ tự biết mà thôi." Nói xong, liền vội vội vàng vàng rời đi. Nhìn Diêu Xuân đến cũng vội đi cũng nhanh, Tô Ngưng Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại cũng một đầu đầy sương mù, không hiểu lời này của Diêu Xuân có ý gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận