Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 307: Sự Thất Thường Của Tiểu Lục (1)

Chương 307: Sự Thất Thường Của Tiểu Lục (1)Chương 307: Sự Thất Thường Của Tiểu Lục (1)
Khi Thiên Vũ Hàn nghe những gì Ngõ tác nói, hắn ta lặng lẽ đưa mắt nhìn Ngõ tác.
"Nếu loại thuốc này đã bị thu giữ, tại sao nó lại xuất hiện ở sân trường được?" Ngõ tác nghe những thắc mắc của Thiên Vũ Hàn xong liền không khỏi thở dài.
"Mặc dù loại thuốc này đã bị liệt vào danh sách những loại thuốc bị cấm, nhưng vẫn còn một số người lén lút bào chế và lưu hành loại thuốc này, nhưng mà nô tài cho rằng những người đứng sau giật dây việc bào chế cũng như phân phối loại thuốc này ra ngoài chắc chắn phải là người có quyền lực cực kỳ lớn mạnh! Bởi vì thành phần bên trong loại thuốc này đòi hỏi phải có một số loại thảo dược quý giá của Trung Quốc, trong đó còn có một loại dược liệu vô cùng đặc biệt."
"Loại thảo dược đó được gọi là Luyện Tâm, thứ thảo dược này chỉ sinh trưởng và phát triển ở trên núi Chung Nam, cách nội thành cực kỳ xa, hơn nữa quanh đó còn vô cùng hẻo lánh, chỉ cần hái nó xuống thì khi hết thời gian thuốc sẽ mất hết toàn bộ công hiệu, thời gian cũng chỉ có mười tiếng đồng hồ, sau khoảng thời gian đó mọi công dụng của thuốc sẽ hoàn toàn biến mất, vậy nên nô tài mạo muội cho rằng, từ núi Chung Nam chuyển đến đây mà chỉ cần tốn ít thời gian như vậy nhưng vẫn giữ nguyên được hiệu quả của thuốc như ban đầu thì người đó nhất định phải là một người vừa có quyên lại vừa có thế lực!"
Khi nghe những gì mà Ngõ Tác nói, Thiên Vũ Hàn khẽ gật đầu ra chiều đã hiểu.
"Còn điều tra được điều gì khác nữa hay không?" Thiên Vũ Hàn nói với Ngỗ Tác.
Sau khi nghe những lời của Thiên Vũ Hàn nói, Ngõ Tác lắc đầu.
"Hồi bẩm Vương gia, không tra ra thêm được điều gì khác nữa." Ngỗ Tác thưa với Thiên Vũ Hàn.
Sau khi nghe những lời này của Ngõ Tác, Thiên Vũ Hàn khẽ gật đầu. "Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi, những chuyện này không được phép nói cho bất kỳ người nào khác để tránh phải rước họa diệt thân." Thiên Vũ Hàn nói với Ngõ Tác, hàm ý đe dọa đầy rõ ràng.
Khi vừa nghe thấy những gì mà Thiên Vũ Hàn nói, đôi chân của Ngõ Tác lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa thì đã ngã khụy xuống ngay tại chỗ, nhưng hắn ta vẫn gật đầu vâng dạ.
"Tạ Vương gia, tiểu nhân xin phép cáo lui trước." Cứ như vậy, Ngỗ Tác nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Sau khi Thiên Vũ Hàn nhìn thấy Ngõ Tác rời đi, hắn không ngừng suy nghĩ về những gì mà Ngỗ Tác vừa mới báo cáo với hắn.
Vào lúc này, một người trông có vẻ hoang mang, hoảng loạn, suýt chút nữa thì đã để lộ ra sơ hở* của bản thân mình, chỉ có điều Thiên Vũ Hàn vẫn đang mải mê với những suy nghĩ về sự việc đó nên không chú ý đến hắn ta.
"Sau khi xác nhận những người có mặt, ngươi hãy gửi danh sách đó đến Vương phủ." Thiên Vũ Hàn nói với một trong những người quản sự.
Người quản sự vừa nghe thấy lời Thiên Vũ Hàn căn dặn thì lập tức vội vàng mà gật đầu tuân chỉ: "Tuân lệnh, Vương gia."
"Được rồi, tất cả đều lui xuống hết đi." Thiên Vũ Hàn nói với họ rồi sau đó rời khỏi thao trường.
Sau khi nhìn thấy Thiên Vũ Hàn rời đi, những người đó mới bắt đầu nói chuyện với nhau.
"Vương gia cứ thế này mà rời đi là có ý gì vậy chứ? Tại sao ngài ấy không bắt tên hung thủ mà lại thản nhiên rời đi như thế?"
"Ngài ấy không phải là một tên Vương gia lười nhác hay sao? Vậy tại sao khi ta nhìn ngài ấy, ánh mắt lần này của ngài ấy lại không giống như những gì mà người khác đã nói trước đây vậy?" Một người khác cũng cau mày, nói. "Thôi được rồi, đừng bàn luận về chuyện này nữa, tất cả các ngươi đều lui xuống hết đi, lỡ như bị Vương gia biết được các ngươi đang bàn luận cái gì vào lúc này, tất cả các ngươi đều không có cái kết tốt đẹp*!" Những người đang bàn tán nghe thấy lời này đều sợ hãi, vội vã giải tán và thôi không bàn luận gì thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận