Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 336: Cùng Nhau Về Nhà (1)

Chương 336: Cùng Nhau Về Nhà (1)Chương 336: Cùng Nhau Về Nhà (1)
Lúc bà ấy vừa ăn một miếng rau đầu tiên lập tức muốn nhả ra, nhưng bà biết lương thực trân quý không thể lãng phí, nên nuốt chúng xuống.
Bà nhìn mọi người, ánh mắt áy náy.
"Phụ thân, xin lỗi, lúc làm cơm con mất tập trung, nên rau lần này xào không ngon." Diêu Xuân nói với lão gia tử Tô gia.
Lão gia tử Tô gia liền lắc đầu: "Không, đã đủ xuất sắc lắm rồi."
Cứ như thế mọi người cùng nhau quây quần bên bàn ăn vui vẻ mà dùng cơm.
Lúc này trong Vương phủ, Thiên Vũ Hàn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hắn biết giờ này không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi.
Thế là hắn bế thỏ con vê phòng mình, nhốt chúng vào trong lồng.
"Ngươi phải ngoan ngoãn đó." Thiên Vũ Hàn nói xong thì quay lên giường mình nghỉ ngơi.
Hắn không hiểu tại sao, trong lòng hắn bỗng nhớ Tô Ngưng Nguyệt đến lạ thường. "Cũng không biết Tô cô nương dạo này thế nào, vì sao đã qua lâu như vậy, Tô cô nương vẫn chưa hồi âm cho mình một bức thư kia chứ."
Cả đêm hôm đó Thiên Vũ Hàn luôn nghĩ mãi vê Tô Ngưng Nguyệt. Hắn không biết rằng thực ra cũng có lúc nàng sẽ nghĩ đến mình.
Nếu như hắn biết, chỉ sợ lúc này sẽ lập tức ra roi thúc ngựa mà quay về Lĩnh Nam, đến bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt mà nói với nàng là hắn thích nàng.
Đêm nay dài dằng dặc, khi Tô Ngưng Nguyệt thức giấc, nàng phát hiện một chuyện rất thân kỳ, nàng trông thấy Điềm Điềm-Mật Mật đang ngủ yên tĩnh bên cạnh.
"Kỳ lạ nhỉ, Điềm Điềm-Mật Mật sao lại không đi canh tác ở không gian? Chẳng lẽ do thời gian bây giờ còn sớm sao?" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thâm. Nàng đến bên cửa sổ, trông thấy bên ngoài mặt trời đã ló dạng.
"Không đúng, bây giờ trời cũng sáng rồi, tại sao Điềm Điềm với Mật Mật vẫn chưa về đấy nữa?" Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên nghĩ đến một chuyện không hay.
Nàng vội vã chạy đến bên Điềm Điềm-Mật Mật.
"Điềm Điêm-Mật Mật các ngươi không sao chứ? Các ngươi đừng dọa ta đó!"
Tô Ngưng Nguyệt kiểm tra cơ thể chúng, lúc này chúng nó mới tỉnh dậy.
Mà chuyện đầu tiên sau khi chúng tỉnh, là nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt như một kẻ ngốc đang không ngừng lật qua lật lại thân thể mình.
"Tiểu chủ nhân, người đang làm gì vậy?" Điềm Điềm và Mật Mật không hẹn mà đồng thanh hỏi.
Tô Ngưng Nguyệt thấy chúng vẫn còn có thể nói chuyện, nàng vui mừng đến mức suýt nữa nhảy cẵng lên.
"Các ngươi không sao à, dọa chết ta rồi, ta còn cho rằng các ngươi bị làm sao ấy chứ?" Tô Ngưng Nguyệt nói với chúng.
Điềm Điêm và Mật Mật nghe vậy thì lắc đầu, ngơ ngác nhìn nàng: "Không sao, bọn ta làm sao có chuyện được chứ?”
"Các người xem giờ này mà vẫn còn ở đây, mọi ngày giờ này không phải đã về không gian canh tác rồi sao? Tại sao lần này vẫn ở trên giường ta chứ?" Tô Ngưng Nguyệt vừa chỉ sắc trời bên ngoài vừa nói với chúng.
Điềm Điềm-Mật Mật bật cười.
"Tiểu chủ nhân, là vì không gian của người đã lên một bậc cấp, hệ thống bây giờ vẫn đang bảo trì, vì vậy mới đẩy hai bọn ta ra đây, trước mắt không gian đã bị phong bế, tạm thời không vào được...'. Nghe Điềm Điềm và Mật Mật nói thế, Tô Ngưng Nguyệt cực kỳ mừng rỡ. "Thật không ngờ không gian cuối cùng cũng đã nâng cấp, cách đợt nâng cấp lần trước lâu quá rồi!"Tô Ngưng Nguyệt nói.
Nàng bỗng nhớ đến một chuyện, nhìn sang Điềm Điềm-Mật Mật: "Ta hỏi các ngươi một chuyện, các ngươi có biết không gian đó làm sao để nâng lên cấp tối đa không?”
Điềm Điềm và Mật Mật gật đầu, nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói: "Tất nhiên là biết!"
"Mau chỉ cho ta làm sao mới có thể để cho hệ thống nâng cấp lên cấp tối đa." Tô Ngưng Nguyệt hớn hở nói với chúng.
Điêm Điềm và Mật Mật lại đồng thanh: " Nắm chắc việc trồng trọt, mở rộng lương thực, cây trồng, còn có thú cưng nhỏ, đến lúc đó việc lên cấp sẽ cực kỳ nhanh chóng!"
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong, không biết phải nói gì nữa.
"Chuyện này ta cũng biết, ta là muốn hỏi các người có đường tắt nào không." Tô Ngưng Nguyệt nói với chúng.
Điềm Điềm-Mật Mật nhìn nàng: "Đường tắt? Tiểu chủ nhân, đường tắt là gì vậy ạ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận