Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 689: Hận Ý (2)

Chương 689: Hận Ý (2)Chương 689: Hận Ý (2)
Sau đó, Tạ gia rời đi rồi, Nương Nương đem hết của hồi môn cho bọn họ, bản thân thì phải dựa vào chút tiên hoa hồng hằng năm đó để sống qua ngày, hơn nữa, tiền hoa hông mỗi năm còn phải chia ra một ít gửi cho người Tạ gia."
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ, nàng vẫn còn nhớ Tạ Hồi năm đó cùng nàng kinh doanh buôn bán, tài đại khí thô như thế, tuỳ ý bừa bãi như thế, vậy mà, bây giờ đâu mất hết rồi.
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ, đôi ngọc bội đó dù có thế nào, nàng cũng phải đi đòi lại bằng được. Nhiệm vụ cấp bách bây giờ, vẫn là Tạ Hồi.
Lúc nửa đêm, Tạ Hồi tỉnh lại rồi, bởi vì cổ họng bị thương, vẫn chưa nói chuyện được, cho nên, khi nàng ấy nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt chỉ có thể cười. Tuy nói, con người sẽ luôn phải trưởng thành, nhưng cái giá của sự trưởng thành là rất lớn.
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ, nàng vẫn nên đòi đồ về đi, ừm, dù sao thứu đó cũng không hề rẻ, tốt xấu gì cũng phải tiêu tới mấy ngàn lượng trong không gian đó.
Đặt ở trong không gian còn đắt như vậy, vậy thì ở ngoài không gian không phải càng đắt hơn nhiều sao? Nghĩ thôi cũng thấy đau lòng, tuyệt đối không thể để hai tiện nhân kia chiếm tiện nghi được.
"A Hồi tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, thù của tỷ, ta đều sẽ thay tỷ đòi lại. Đợi ta nhé."
Tô Ngưng Nguyệt nói được làm được, nàng vốn dĩ là người gan lớn mà, trước kia không có chỗ dựa gan đã to rồi, bây giờ có chỗ dựa, gan càng to hơn.
Nàng trực tiếp gọi Lý Duyệt Dĩnh mở Tiêu Cục ở Kinh Thành qua tới, đúng rồi, Lý Duyệt Dĩnh dưới sự ủng hộ của nàng, tự nàng ấy đã mở được một Tiêu Cục ở Kinh Thành rồi, bây giờ làm ăn cũng rất được, kiếm được không ít tiền.
Lúc Lý Duyệt Dĩnh dẫn theo một đám người lớn xuất hiện ở trước cửa phủ An Thân Vương, ai nấy đều bị doạ. Người nào người nấy cao lớn vạm vỡ, không phải là đến ăn cướp Vương Phủ đấy chứ.
Tô Ngưng Nguyệt đích thân đến bên ngoài đợi bọn họ, vì thế, cũng không có ai dám ngăn cản, trừ phi không cần mạng nữa.
Tô Ngưng Nguyệt dẫn theo bọn họ trực tiếp đến viện tử của Vương Trắc Phi, Vương Trắc Phi chính là kẻ mềm nắn rắn buông, nàng ta vừa nhìn thấy nhiều người như vậy, chân cũng mềm cả ra, ở đây chỉ toàn có nha hoàn, cũng không có ai dám đứng ra ngăn cản.
Vương Trắc Phi lắp ba lắp bắp hỏi: "Ngươi... các ngươi muốn làm cái gì?"
"Không có gì, ở địa bàn của ngài, chúng ta dám làm gì cơ chứ? chỉ là muốn nói chuyện một chút với Trắc Phi ngài thôi.
À, đúng rồi, Trắc Phi à, ngài có biết tỷ tỷ ta có một miếng ngọc bội không? Nghe nói bị ngài lấy mất rồi. Không biết, ngài có ngại trả lại cho ta không?”
Vương Trắc Phi nghe nói đến miếng ngọc bội liên hoảng loạn nói: "Miếng ngọc bội đó, không ở chỗ ta, ta đem nó tặng cho Hoàng Hậu Nương Nương rồi, sau khi Nương Nương không còn nữa, đồ đạc của người đều được Bệ Hạ thu lại."
Tô Ngưng Nguyệt xoay xoay cổ: "Thế sao? Nhưng mà chuyện đó có liên quan gì đến ta nhỉ? Trắc Phi nương nương, ta cho ngươi nửa tháng, mang ngọc bội về đây, nếu không, ta sẽ để cho ngươi chết rất thảm đó, ngươi có tin không?"
Sau đó dẫn theo đoàn người nghênh ngang rời đi, Vương Trắc Phi ngồi bệt trên mặt đất. Lý Duyệt Dĩnh hỏi: "Không phải vẫn còn một người nữa sao? Muội không đi tìm nàng ta sao?”
Tô Ngưng Nguyệt nở một nụ cười đầy ý vị nói: 'Ngô Trắc Phi là người thông minh đó."
Bởi vì thông minh, cho nên có thể hiểu ý của nàng là gì, bởi vì thông minh, cho nên có thể biết vì sao nàng không tìm nàng ta, bởi vì thông minh, cho nên, cho dù nàng không nói, nàng ta cũng biết phải làm gì. Lý Duyệt Dĩnh nhìn về phía trước, nói: "Ta còn tưởng tỷ ấy sống rất tốt chứ, cho nên mới không nghĩ nhiều, không ngờ tỷ ấy ở trong Vương Phủ phải chịu cảnh như vậy. Ta vẫn luôn tưởng, cho dù thế nào, tỷ ấy cũng vẫn là Vương Phi cơ mà."
"Chuyện này không trách tỷ, đến cả ta, cũng đều cho rằng như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận