Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 717: Chiêu Đãi (1)

Chương 717: Chiêu Đãi (1)Chương 717: Chiêu Đãi (1)
A Hân vội vàng đưa qua một chén nước, sau đó Tạ phu nhân đưa cho Tô Ngưng Nguyệt rồi nói: "Con đừng để ý, ở trong nhà chỉ có nước đun sôi để nguội, không có trà."
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu nói: "Bá mẫu, có nước sôi để nguội là tốt lắm rồi." Sau đó nàng nhấp một ngụm, khiến cho toàn thân truyền đến cảm giác ấm áp hơn rất nhiều.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn cái bụng nhô lên của A Hân một cái rồi hỏi: "Tẩu tử đây là sắp sinh rồi sao?"
Vừa nhắc đến bụng của A Hân, cuối cùng trên gương mặt của Tạ phu nhân cũng nở một nụ cười, nói: "Đúng vậy, nàng ấy đã mang thai đủ chín tháng rồi, mặc dù đã sắp đến ngày sinh, nhưng ở đây không có đại phu giỏi nào, cho nên ta mới Sợ nàng ấy xảy ra chuyện, chính vì thế ta mới không dám cho nàng ấy đi ra ngoài làm việc.
Chẳng bao lâu sau lại có một tiểu nam hài tử khác trở về, ngay sau đó nàng ở trong đại sảnh cũng nghe thấy giọng nói của hài tử: "Tẩu tử, đệ về rồi đây."
Nghe thấy lời này, A Hân lập tức đi ra ngoài, Tạ phu nhân cũng đứng lên rồi nói: "Đây là tiểu nhi tử của nhà tiểu thúc, được cho đi học ở nhà phu tử bên cạnh, hiện tại đúng là đã đến giờ tan học."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn về phía nam hài tử kia, ở trong kinh thành không có đứa trẻ nào là không mũm mm, nhưng trên mặt của đứa nhỏ này lại không có chút thịt mà chỉ có hai đóa cao nguyên hồng màu đỏ, thân hình cũng khá cao. Ngẫm lại thì dù sao người nhà họ Tạ có gen tốt và cũng rất cao nữa.
Tô Ngưng Nguyệt thu hết toàn bộ khung cảnh đơn sơ ở nơi này vào trong mắt, cho dù có nói thế nào thì nàng cũng không thể tưởng tượng được, Thừa tướng mới lụi tàn mấy năm nay mà gia quyến của ông ấy đều đã biến thành cái dạng này. Bọn họ chẳng những phải ở một nơi trời giá rét này, mà còn phải làm một số việc ở trong cái giá lạnh này, thậm chí ngay cả vấn đề ấm no của mình cũng không giải quyết được.
Ngay khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn vào đứa nhỏ gầy gò ở trước mặt và A Hân mang thai sắp sinh, nàng đã quay đầu nói nhỏ vài câu với nha hoàn ở bên cạnh, sau đó chỉ thấy vị nha hoàn này đi ra ngoài.
Tô Ngưng Nguyệt lại quay đầu nhìn về phía Tạ phu nhân rồi nói: "Bá mẫu, lần này con đến có chút vội vàng, cho nên không mang theo nhiều đồ đến đây, nhưng hiện tại những thứ này cũng đủ dùng. Chờ đến khi nào mọi người dùng hết, con lại phân phó người đưa tới nữa."
Tạ phu nhân muốn mở miệng từ chối, nhưng nhìn thịt, than và thuốc được mang đến, khiến bà ấy không thể từ chối được, bởi vì đây đều là những thứ quan trọng nhất mà bọn họ đang cần.
"Ngưng Nguyệt, con thật là, bá mâu không biết phải cảm tạ con thế nào nữa."
Tạ phu nhân thở dài, dù sao chính mình đã ở đây lâu như vậy, nhưng chưa từng có người nào tới thăm hỏi, mỗi tháng cũng chỉ có những người mà nữ nhi nhà mình nhờ mang bạc tới.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt tới lần lại thật sự giải quyết được một vấn đề lớn giúp bọn họ.
Những người mà trượng phu và công công nhà mình được giúp đỡ đó, sau khi nghe tin trong nhà đã đắc tội với bệ hạ và bị sung quân tới biên cương thì không có người nào dám đến gặp bọn họ nữa. Lúc rời đi, bởi vì vấn đề về thân phận của nữ nhi, cho nên bà ấy mới không cho phép nàng ta đến đưa tiễn. Tuy nhiên, nàng ta vẫn đưa của hồi môn của mình cho bà ấy dùng, nhưng những thứ này còn lâu mới đủ cho cuộc sống của bọn họ. Hơn nữa cuộc sống của nữ nhi vốn đã rất không dễ dàng rồi, cho nên chính mình sao có thể làm phiên con bé nữa?
Còn A Hân vẫn đang chơi đùa rất vui vẻ với tiểu nam hài kia, dù sao cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó trở nên cần kiệm". .
(*Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn. )
Bạn cần đăng nhập để bình luận