Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 958: Bị Thương (2)

Chương 958: Bị Thương (2)Chương 958: Bị Thương (2)
Tô Ngưng Nguyệt thấy người kia không tấn công, nhưng động tác trong tay vẫn không ngừng lại, cho dù hắn ta là ai, nhưng nhất định là có liên quan đến chuyện này, vậy thì nàng không chịu ảnh hưởng bởi cách nói của quân tử, nàng là một nữ nhân ngang hàng với kẻ tiểu nhân. Tô Ngưng Nguyệt một lần nữa tấn công, người kia vẫn một mực né tránh, hai người cứ như vậy ngươi tiến ta lùi, đánh tới đánh lui trong con hẻm nhỏ chật hẹp này.
Đột nhiên, tốc độ của Tô Ngưng Nguyệt càng nhanh hơn, một tay đã chạm được vào mặt của người kia, người kia vung tay đánh cho nàng một chưởng, rồi nhanh chóng tránh né sự đụng chạm của Tô Ngưng Nguyệt, bỏ chạy ra tận xa, ánh mắt nhìn Tô Ngưng Nguyệt ẩn chứa chút gì đó không đành, nhưng nhìn thấy đôi mắt đen láy kia của Tô Ngưng Nguyệt liền vội vàng chạy mất.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn bóng lưng của người kia dần biến mất, trong mắt có chút lạnh lùng, người này, đừng để nàng biết được hắn ta là ai, nếu không thì đừng trách.
Tô Ngưng Nguyệt ôm lấy cánh tay đang âm ỉ đau, đứng lên và tiếp tục đi vào trong, nàng vẫn muốn tới chỗ của Carl một chút, nếu như không đi thì cảm thấy không yên tâm.
Khi Tô Ngưng Nguyệt tới chỗ của Carl, cánh tay đã không thể cử động nổi, muốn trèo tường vào là điều không thể, nhìn phủ trạch có cánh cửa lớn màu đỏ thẫm kia.
Trực tiếp bước tới, những cách khác không dùng được, vậy thì đi thẳng vào, đỡ mất thời gian, hôm nay nàng nhất định phải gặp được Carl, có như vậy thì mới biết là Carl đóng vai trò gì ở bên trong, mới có thể tìm ra dễ dàng tìm ra kẻ chủ mưu đứng đẳng sau.
Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp đứng trước cổng lớn nhà Carl, nhìn chàng thiếu niên gác cửa ở trước mặt, hắn ta thô lỗ hỏi: "Ngươi tìm ai?"
"Tìm Carl." Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp nói.
Sắc mặt của người gác cửa có chút khó chịu: "Carl thế tử là người có thể tùy ý gặp được sao? Ngươi ở đâu tới thì mau về đó đi." Nói rồi định đóng cửa lại.
"Ngươi đi nói với Carl, nói là có một người đồng hương tới tìm hắn, bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng đi." Tô Ngưng Nguyệt lạnh lùng nói.
Người gác cổng kia như thể bị khí thể phát ra ở trên người của Tô Ngưng Nguyệt dọa cho sợ, ngây người nhìn Tô Ngưng Nguyệt, sau đó vội vàng chạy vào trong bẩm báo với Carl, nhìn dáng vẻ của người này thì có vẻ là người hắn ta ra không thể đắc tội được.
Sắc mặt của Tô Ngưng Nguyệt cũng không tốt lắm, thứ nhất là cánh tay nàng có chút khó chịu, quá đau rồi, thứ hai là nhìn người gác cổng này khiến nàng rất không vui, và thứ nữa là nghĩ tới việc gặp Carl là thấy có chút chán ghét.
Rất nhanh người gác cổng kia vội chạy ra, mồ hôi đầy trên trái, trong lòng có chút hoang mang lo lắng, thở hổn hển nói: "Thế tử mới ngài vào."
Tô Ngưng Nguyệt không đáp lại hắn ta mà đi thẳng vào trong, nàng biết Carl ở đâu nên trực tiếp đi tới chỗ của hắn ta.
Tô Ngưng Nguyệt đẩy cửa ra khiến cho Carl ở bên trong đang có chút đắc ý giật mình suýt nữa thì té ngã, Carl tức giận trừng mắt nhìn Tô Ngưng Nguyệt: "Ngươi làm cái gì vậy?”
Tô Ngưng Nguyệt không thèm để ý đến hắn ta mà đi thẳng tới trước bàn của hắn ta, nhìn thẳng vào mắt Carl, nói từng chữ một: "Ta mới là người nên hỏi ngươi muốn làm gì?"
Carl có hơi chột dạ trốn tránh ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt, ánh mắt lúc này của Tô Ngưng Nguyệt như thể một thanh kiếm sắc bén, có thể trực tiếp đâm xuyên trái tim hắn ta vậy. "Cái gì mà ta làm gì, ngươi nói chuyện thì phải có chứng cứ, không có chứng cứ thì đừng có đổ oan cho người khác?" Carl mạnh mẽ giả vờ trấn tĩnh nói.
Tô Ngưng Nguyệt cười lạnh: "Carl, ở đây cũng không có người ngoài, ngươi không cần phải vòng vo với ta làm gì, nói thẳng ra đi, ngươi tưởng là ta không biết sao?"
Lúc này Carl đã bình tĩnh lại rồi, nhìn Tô Ngưng Nguyệt ngồi xuống trước mặt mình, cũng không còn né tránh nữa mà nhìn thẳng vào mắt Tô Ngưng Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận