Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1022: Chiến Tranh Bùng Nổ (1)

Chương 1022: Chiến Tranh Bùng Nổ (1)Chương 1022: Chiến Tranh Bùng Nổ (1)
Tay khẽ xoa bụng của mình, con à, con nhất định phải kiên trì nhé, ngoan ngoãn một chút, phụ thân của con sẽ tới đón con về nhà.
Mặt của Lệnh Hồ Xung Phong có chút méo mó, hoàng hậu Bắc Việt này cũng có chút kiêu kỳ, nhưng rất nhanh trên môi biến thành một nụ cười lạnh, nhưng nàng ta có thể kiên trì được bao lâu chứ?
"Hoàng hậu nương nương, người ngoan ngoãn ở lại đây, bọn ta cũng sẽ cung cấp đồ ăn thức uống cho người, nhưng tốt nhất là người đừng giở trò gì, ta chỉ muốn giữ lại cái mạng của người mà thôi, những chỗ khác có tổn hại gì thì không nằm trong phạm vi của ta, người có hiểu không?" Lệnh Hồ Xung Phong nhìn Tô Ngưng Nguyệt vẫn luôn không lộ ra vẻ gì là sợ hãi.
Hắn ta không quan tâm là nàng thật sự sợ hãi nhưng che giấu đi, hay là thật sự là nàng không sợ, hắn ta không quan tâm đến những việc này, chỉ cân nàng yên lặng ở lại đây thì những chuyện đó cũng chẳng để làm gì.
"Ngươi cũng đánh giá ta quá cao rồi, một nữ tử yếu ớt như ta thì có bản lĩnh gì mà đi gây sự chứ?" Trong giọng điệu của Tô Ngưng Nguyệt mang chút mỉa mai.
Lệnh Hồ Xung Phong hừ lạnh một tiếng, hắn ta thì không cho rằng nàng là loại nữ tử yếu đuối, nếu như là một nữ tử bình thường thì sao dám mang theo một người mà tới biên cương chứ, nàng thật sự là không thể khiến người khác yên tâm?
"Vậy thì hoàng hậu nương nương, người ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi." Lệnh Hồ Xung Phong không nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời khỏi lều.
"Trông nom người bên trong cho cẩn thận, nàng ta có chuyện gì thì cũng không cần quan tâm, trách nhiệm của các người chính là ở đây canh chừng nàng ta cho tốt, nếu như nàng ta biến mất thì các ngươi cũng sống không nổi đâu, biết không hả?" Lệnh Hồ Xung Phong đi ra tới cửa và nói với thủ vệ ở đó.
Hắn ta biết sự thông minh giảo hoạt của nữ tử này, nên nhất định phải đề phòng. Thực lực của nàng hắn ta không dám xem thường.
"Vâng." Những thị vệ kia lớn tiếng đáp lại, tỏ ra ràng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lệnh Hồ Xung Phong không ở lại nơi này thêm nữa, hắn ta cũng không lo rằng sẽ có người tới cướp Tô Ngưng Nguyệt đi, nơi này là quân doanh, cho dù là cao thủ võ công cao cường đến đâu cũng không thể địch lại thiên binh vạn mãi
Tô Ngưng Nguyệt ở trong phòng thở dài, chuyện như thế này nàng cũng lường trước được, nhưng đó là kết quả tệ nhất, không ngờ Thiên Vũ Trạch lại phản quốc chỉ vì lý do của cá nhân hắn ta, đây mới là điều khiến hắn tổn thương nhất, nàng thật sự là không muốn tin là đệ đệ của Thiên Vũ Hàn lại là một người như thế này.
Có điều như này cũng tốt, sau này nàng cũng sẽ không phải mềm lòng nữa. Thiên Vũ Trạch, ngươi tốt nhất là hãy chuẩn bị sẵn sàng, ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho tội phản quốc.
Tay chậm rãi vuốt ve bụng của mình. Thiên Vũ Trạch, tốt nhất là ngươi hãy cầu nguyện rằng chàng sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không ngươi sẽ phải chôn cùng với chàng.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không hoảng hốt lo sợ, ăn uống, nghỉ ngơi đúng giờ, nàng không thể làm khó dễ với cơ thể của mình được.
Nàng còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nhất định sẽ lấy được lương thảo ở đây, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nàng vẫn phải ở đây kiểm tra xem xét thực hư xem thế nào.
Cổng kinh thành, Bắc Việt.
Thiên Vũ Hàn mặc một bộ áo giáp, cưỡi một con ngựa cao lớn, văn võ bá quan tiễn biệt ở phía sau.
Nhưng đôi mắt của Thiên Vũ Hàn lúc này đỏ hoe, trong cơ thể hắn như thế có một loài mãnh thú, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Lệnh! Hồ! Xung! Phong! Thầm đọc cái tên này ở trong lòng, cơ thể phát ra sát ý bừng bừng.
"Xuất phát!" Tô Ngưng Nguyệt nói xong câu này liều cưỡi ngựa lao về phía trước.
Đầu năm Nguyên.
Bắc Việt và biên cương phá vỡ hàng trăm năm hòa bình của vùng đất này, chiến tranh bắt đầu.
Thiên hạ hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận