Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 997: Thành Công (2)

Chương 997: Thành Công (2)Chương 997: Thành Công (2)
Tô Ngưng Nguyệt cũng không nghĩ ngợi nữa, nhắm mắt lại và chợp mắt một lát.
Tô Ngưng Nguyệt lúc này cảm thấy vô cùng bình yên, trạng thái tinh thần của nàng cũng có được sự hài lòng, cuộc sống như này mới là tươi đẹp nhất, không cần phải lo lắng rằng tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.
Đúng vậy, Tô Ngưng Nguyệt bỗng nhiên ngồi bật dậy, những nguy hiểm đó chỉ là tự nàng nghĩ ra thôi, chỉ cần nàng không nghĩ nhiều như vậy thì nàng cũng sẽ không mệt đến mức cuối cùng không thể chống đỡ nổi. Vậy cũng có nghĩa là chỉ cần nàng không nghĩ đến, không suy nghĩ nhiều như vậy thì có lẽ nàng có thể vào được đó rồi.
Tô Ngưng Nguyệt định nghỉ ngơi thêm một lát rồi đi tiếp, như vậy thì nàng cũng xem như là vẫn còn có chút sức lực, có chuyện gì vẫn có thể ứng phó được.
Tô Ngưng Nguyệt nằm ở dưới đất một lúc lâu, đến khi sức lực hồi phục kha khá rồi mới tiếp tục đẩy cửa đi vào, lần này cho dù Tô Ngưng Nguyệt có nghe thấy tiếng xào xạc, nhưng không hề để ý, vẫn tiếp tục tiến vê phía trước, lúc tới tâng thứ 2 vẫn không có gì xảy ra, hít sâu một hơi.
Tô Ngưng Nguyệt tiếp tục đi lên tâng thứ 3, lần này Tô Ngưng Nguyệt bình tĩnh đi hết toàn bộ quãng đường, suốt dọc đường chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tô Ngưng Nguyệt lúc mới đầu là vui sướng, nhưng sau khi tới nơi thì bắt đầu suy ngHĩ.
Nàng hiểu rồi, vòng này là kiểm tra sự quyết đoán, nếu như quyết định chuyện gì thì không được do dự, nhìn trước ngó sau, nếu như vậy thì đến cuối cùng có thể sẽ chẳng làm được việc gì nên hồn.
Một khi bắt đầu đa nghi thì sẽ xuất hiện những thứ ngăn cản con đường mình đi, con đường mà mình đi sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Đây là một đạo lý trong cuộc sống, nếu đã làm thì phải làm đến cuối cùng, không được nghĩ ngợi lung tung, chỉ cần làm một việc thôi là được, như vậy mới có thể làm một cách tốt nhất.
Tô Ngưng Nguyệt thấy tâm mắt dần mở rộng, trong lòng không khỏi thở phào, cũng tự nhiên trỗi dậy một loại cảm giác thán phục, thử thách như thế này nhất định là phải trải qua rất nhiều thứ thì mới có thể nghĩ ra phương thức thử thách như thế này.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn ngó xung quanh, không gian ở đây không quá rộng, chỉ là một căn phòng nhỏ hẹp, bên trong có rất nhiều kệ, bên trên có các loại hộp.
Tô Ngưng Nguyệt không vì thế mà thất vọng vì thường thường giá trị của vật thể nhỏ là lớn nhất.
Nhẹ nhàng bước về phía trước, không hề vội vàng mở những chiếc hộp kia ra, trước tiên là đi xung quanh một vòng, xem xem nàng có bỏ sót chỗ nào không, nhưng đáng tiếc là ở đây không có thứ gì khác.
Tô Ngưng Nguyệt mở một chiếc hộp ở gần, bên trong chỉ có hai cái bình sứ màu trắng nằm lặng im, vừa mới mở ra liền nghe thấy một mùi thơm của thuốc, khiến người ta vui vẻ thoải mái, đôi mắt của Tô Ngưng Nguyệt sáng bừng lên, đây là dược hoàn sao?
Nhưng không tìm ra được đây là loại dược hoàn gì, Tô Ngưng Nguyệt tìm thế nào cũng không thấy, nếu như không biết tên thì không biết phải dùng như thế nào.
Nhưng khi nhìn kỹ lại thì nhìn thấy phía dưới bình sứ màu trắng có nét chữ, Tô Ngưng Nguyệt vội cầm lên xem, ở đó viết bằng chữ Khải, vừa nhìn thì là nét bút của đàn ông, mang theo một chút ngang ngược.
"Bạch Phượng Hoàn." Tô Ngưng Nguyệt khẽ đọc ra thành tiếng, sau đó là kinh ngạc, dược hoàng này đã biến mất rất lâu rồi, ở trong thời đại này cũng chỉ được nghe qua về cái tên này, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy, không ngờ lại thấy được ở đây. Sau đó liền mở những chiếc hộp khác ra, nhìn dược hoàn ở bên trong, phần lớn đều đã không còn xuất hiện, có rất nhiều tác dụng, còn có loại có giá nhưng không có trên thị trường, có tiền cũng không mua được, Tô Ngưng Nguyệt nhìn một nơi không quả lớn như thế này, không ngờ lại cất giấu nhiều tài nguyên như vậy, không thể nói là tài nguyên được là phải nói là những thứ có thể dùng để cứu mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận