Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 229: Có Ma Sao (2)

Chương 229: Có Ma Sao (2)Chương 229: Có Ma Sao (2)
Khi quản gia thấy Thiên Vũ Hàn trở về, ông ấy mau chóng đến bên cạnh Thiên Vũ Hàn.
"Vương gia tuyệt đối không nên tham dự vào chuyện trong cung."
"Chuyện này ta đã xin chỉ thị từ Hoàng thượng, ta sẽ phụ trách giải quyết án mạng ở cung Vĩnh Ninh."
"Vương gia phải suy nghĩ kỹ a! Vương gia, ngài phải biết từ khi ngài trở về, sau lưng có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào ngài..."
"Ngươi yên tâm đi, ta tự có chừng mực." Thiên Vũ Hàn nói xong liên thấy quản gia có vẻ đang muốn nói thêm gì nữa, nên tìm một lý do đuổi quản gia đi.
Sau đó hắn trở vê thư phòng suy nghĩ vê những gì đã quan sát được tại cung Vĩnh Ninh.
Ở bên Lĩnh Nam, Tô Ngưng Nguyệt sau khi ngủ dậy cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì nàng đã bắt được huyết nhân sâm có thể tạm thời khống chế bệnh tình của nương nàng.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt lại nghĩ.
"Rốt cuộc phải làm sao mới có thể phân biệt được đực cái?"
Tô Ngưng Nguyệt nằm trên giường nhíu mày nghĩ.
"Nếu không thì ta tự thử." Khi nàng vừa nghĩ đến đó, hệ thống đột nhiên lên tiếng.
"Tuyệt đối không được làm chuyện lỗ mãng, nếu chẳng may ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy ngươi không thể trở về được."
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy liền ngây ra.
"Ta không ở trong hệ thống của ngươi, mà ngươi cũng biết ta đang nghĩ gì à?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi hệ thống.
"Đúng vậy." Hệ thống cũng không giấu giếm nói.
"Vậy trước đó những chuyện ta nghĩ ngươi cũng biết hết à." Tô Ngưng Nguyệt nhíu mi nói.
"Ngươi yên tâm, hôm nay ta chỉ ngẫu nhiên mới nghe thấy nội tâm ngươi nói gì, còn chuyện trước đó ta đều không biết."
Tô Ngưng Nguyệt tuy nghe hệ thống nói vậy, nhưng nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Chẳng lẽ ta không thể tự mình thử sao?" Tô Ngưng Nguyệt vẫn không bỏ cuộc hỏi.
"Tùy ngươi thôi, nhưng ta đã nói với ngươi, nếu ngươi không nghe ta cũng không có cách nào khác."
"Vậy thì thôi, ta lại nghĩ cách khác." Tô Ngưng Nguyệt thở dài nói.
"Tỷ tỷ, tỷ đang nói chuyện với ai vậy? Trong phòng có người khác sao?" Tô Thần vừa lúc đi ngang phòng Tô Ngưng Nguyệt, nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện nên hỏi nàng.
"Tiêu rồi, chẳng lẽ bị Tiểu Thần phát hiện rồi sao?" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thầm.
"Tỷ tỷ, sao tỷ không nói gì nữa?" Tô Thần có chút lo lắng cho Tô Ngưng Nguyệt nên vội vàng nói.
"Vào đi, tỷ không sao." Tô Ngưng Nguyệt liên nhanh chóng trả lời.
Tô Thần liền đẩy cửa bước vào, sau đó thấy Tô Ngưng Nguyệt đang nằm trên giường.
"Tỷ sao vậy? Có phải thấy không khỏe không?" Tô Thần lo Tô Ngưng Nguyệt bị bệnh nên vội vàng đi lên hỏi.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy liên bật cười. "Sao có thể chứ? Sức khỏe ta rất tốt, sao có thể bị bệnh được."
"Tỷ tỷ không sao là tốt rồi." Tô Thần nghe vậy dần yên tâm hơn.
"Tỷ tỷ nên dậy rồi, sao hôm nay tỷ tỷ dậy trễ vậy?" Tô Thần có chút tò mò hỏi.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy liên võ đầu mình.
"Sao ta có thể quên mất chuyện làm bữa sáng vậy?" Tô Ngưng Nguyệt vừa nói vừa ngồi dậy.
"Tỷ tỷ không cần lo, hôm nay nương đã làm xong bữa sáng rồi." Tô Thần nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy liền thả chậm động tác.
"Vậy được rồi, không ngờ lại để nương làm cơm nữa." Tô Ngưng Nguyệt nói nhỏ.
"Tỷ tỷ, chúng ta đi ăn cơm đi, nương và ca ca còn đang đợi tỷ."
Hai người ra khỏi phòng Tô Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, con không sao chứ?" Diêu Xuân thấy Tô Ngưng Nguyệt đi ra liền hỏi.
"Nương, không sao đâu, Nguyệt Nguyệt có thể có chuyện gì? Chỉ là hôm qua Nguyệt Nguyệt hình như có chút mệt, nên ngủ dậy hơi trễ, để nương lo lắng rồi." Tô Ngưng Nguyệt cười nói.
"Nguyệt Nguyệt không sao là được."
Họ không biết từ sau đại thọ sáu mươi của Tô lão gia tử lần trước, Liễu Ninh thỉnh thoảng sẽ nhân lúc Tô lão gia tử không ở nhà liền lẻn vào phòng ông ấy, bà ta lục tung phòng của Tô lão gia tử cũng không tìm thấy miếng ngọc bội mà Tô Ngưng Nguyệt tặng cho ông ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận