Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1013: Tiến Về Biên Cương (1)

Chương 1013: Tiến Về Biên Cương (1)Chương 1013: Tiến Về Biên Cương (1)
"Nhưng chúng ta tới biên cương để làm gì chứ? Nếu như ngươi bị bọn họ phát hiện thì chúng ta lại càng phiên toái hơn." Lâm Dương vẫn có chút không đồng tình, đi tới đó thật sự là có hơi nguy hiểm.
"Bây giờ hoàng thượng không thể rời khỏi kinh thành, tình hình ở biên cương thì càng ngày càng tệ, nếu như không có ai có thể tới biên cương thu thập chút tin tức tình báo cho người thì những hoàn cảnh khó khăn mà sau này người phải đối mặt sẽ càng nhiều, bây giờ chúng ta có thời gian, tại sao lại không tới đó một chuyến chú?" Tô Ngưng Nguyệt nói ra những suy nghĩ ở trong lòng mình.
"Nhưng mà..." Lâm Dương vẫn tiếp tục lên tiếng.
"Đừng nhưng nhị gì nữa, đây là ta nói cho ngươi biết là chúng ta đi đâu thôi chứ không phải là đang thương lượng với ngươi, bây giờ chúng ta sẽ đi ngay, càng sớm càng tốt." Tô Ngưng Nguyệt lên tiếng, giọng điệu lần này không còn nhã nhặn dễ nghe nữa, mà tràn đầy giọng điệu áp bức của người bề trên.
"Vâng." Lâm Dương nhìn vẻ mặt kiên định của Tô Ngưng Nguyệt, hắn ta biết rằng mình không thể lay chuyển nổi nàng, hắn ta nghĩ bọn họ mang theo ám vệ Thập Tam tới đây rồi, dù thế nào cũng phải bảo vệ công tử thật tốt, cho dù hắn ta có phải đánh đổi cái mạng này thì cũng phải đưa nàng an toàn trở vê.
Xe ngựa di chuyển về phía biên cương, mang theo những trận cát bụi.
Trong hoàng cung.
Đêm đã khuya, nhưng Thiên Vũ Hàn vẫn đang bận rộn, Thiên Vũ Hàn đang viết lách cái gì đó với đôi mắt lạnh lùng, nhìn ra ngoài cửa.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Giọng điệu có chút lo lắng, nếu như không phải là xảy ra chuyện gì thì tại sao ám vệ Thật Tam lại quay về.
"Hoàng thượng, hoàng hậu bảo thần giao cho người một bức thư." Ám vệ kia xuất hiện và giao lá thư kia cho Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn cảm thấy nhẹ cả người, hắn còn tưởng là thật sự xảy ra chuyện gì rồi cơ? Chỉ là gửi một bức thư thôi sao.
Thiên Vũ Hàn vội vàng mở lá thư ra, đọc lướt qua dòng chữ viết bên trên, càng đọc mặt càng sa sầm xuống, người phụ nữ này sao lại không nghe lời như vậy chứ.
Bây giờ biên quan đang hỗn loạn? Sao lại tới đó làm gì, thật đúng là không nghe lời, xem ra lần sau không được phải thả nàng ra ngoài nữa.
Hắn ôm đầu và nói với ám vệ: "Ngươi đuổi theo bọn họ, bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa nàng an toàn trở về."
"Vâng." Ám vệ nhận lệnh rồi lui xuống.
Ngón tay của Thiên Vũ Hàn vuốt nhè nhẹ lên tờ giấy, nàng nói xem nàng tới đó để làm gì? Ta không cần nàng phải làm những chuyện này vì ta, nàng chỉ cần nghe lời là được, tại sao lại nhất định phải bước chân vào vũng bùn này chứ? Xem ra lần này, nàng có trốn cũng không trốn được rồi, ta đã cho nàng cơ hội rồi, đây là tự nàng từ bỏ nó, vậy thì sau này sẽ không còn cơ hội như thế này nữa đâu.
Lần này Thiên Vũ Hàn dễ dàng thả Tô Ngưng Nguyệt đi như vậy là có lý do, thời cục bây giờ không ổn định, không ở đâu được an toàn, sau này hắn phải rời khỏi hoàng cung, vậy thì nàng phải trải qua cuộc sống một mình ở trong cung như thế nào.
Vẫn là đưa nàng tới chỗ của nhạc mẫu thì hắn sẽ yên tâm hơn, nhưng mà nàng chưa bao giờ là một người nghe lời, bây giờ chỉ có thể như vậy thôi, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng xử lý xong những chuyện ở đây, cố gắng sớm ngày trở về bên cạnh nàng.
Đêm đã khuya mà đèn trong ngự thư phòng vẫn còn sáng, Thiên Vũ Hàn vẫn đang xử lý công việc, Vương An ở bên ngoài thấy đèn vẫn sáng thì khẽ thở dài, hoàng thượng cứ tiếp tục chịu đựng như thế này thì cơ thể có thể chịu đựng được sao? Căn dặn nha hoàn ở bên cạnh đi đun ít thuốc bổ, hoàng thượng vẫn phải bồi bổ một chút.
Ở bên kia.
Tô Ngưng Nguyệt ở trên xe ngựa cả một đêm, toàn thân đau nhức, nàng nghĩ rằng như thế này thì chi bằng cưỡi ngựa còn hơn, chí ít thì có thể nhanh hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận