Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 185: Tiểu Lục Đáng Thương (2)

Chương 185: Tiểu Lục Đáng Thương (2)Chương 185: Tiểu Lục Đáng Thương (2)
"Mặc dù nói là đồ do Vương gia mang tới, những thứ này tuyệt đối không thể để cho người khác biết được." Bắc Minh nghĩ.
Lúc này Bắc Minh đang nghĩ ngợi xem nên dùng cách gì để có thể đưa hai xe lương thực này tới nhà của Tô Ngưng Nguyệt mà thần không biết, quỷ không hay.
Kỳ thực Bắc Minh cũng không hiểu vì sao Tô Ngưng Nguyệt lại muốn nhiều lương thực đến thế, thật lòng Bắc Minh có chút lo lắng cho Tô Ngưng Nguyệt.
Bắc Minh lo sợ bách tính địa phương và quan viên sẽ phát hiện ra việc cô lén trông những lương thực này.
Nhưng sau đó hắn ta đã nghĩ lại, bây giờ đang là mùa khô, nếu như Tô Ngưng Nguyệt thật sự có cách khiến nông dân được mùa bội thu thì đoán chừng Hoàng thượng sẽ ban thưởng cho Tô Ngưng Nguyệt.
Hiện giờ Tô Ngưng Nguyệt vẫn đang ngủ trong phòng mình, có lẽ là bởi vì nghĩ đến chuyện trước kia.
Tô Ngưng Nguyệt không biết tại sao, mỗi lần nàng nghĩ tới chuyện đã xảy ra ngày trước, đầu của nàng lại đột nhiên đau nhói.
Cùng lúc đó, Tô Mộc và Tô Thần đi tới phòng Diêu Xuân để thăm bà ấy.
Diêu Xuân thấy Tô Thần và Tô Mộc đến, bà ấy gọi bọn hắn lại.
"Các con mau đi làm việc của mình đi, nương thật sự không sao, không cần đến thăm nương." Diêu Xuân nói với hai người.
"Không có gì đâu, nương. Chúng con ở trong phòng cũng chẳng có việc gì làm." Tô Mộc đáp lại Diêu Xuân.
"Đúng rồi đó, nương!" Tô Thần tiếp lời.
"Được rồi, Nguyệt Nguyệt đâu, các con có biết hiện tại Nguyệt Nguyệt đang ở nơi nào không?" Diêu Xuân hỏi hai huynh đệ.
Tô Mộc và Tô Thần nghe thấy thế, lập tức lắc đầu.
"Có lẽ tỷ tỷ đang trong ở trong phòng mình, con cũng không biết." Tô Thần nói.
"Liệu có phải Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện gì không?" Diêu Xuân thầm nghĩ.
Bởi vì Diêu Xuân cảm thấy nếu như Tô Ngưng Nguyệt không bị gì thì đáng ra nàng phải sang đây thăm bà ấy từ lâu.
Tô Ngưng Nguyệt là kiểu người vô cùng hiểu chuyện. Nghĩ tới đó, Diêu Xuân liền nhìn vê phía Tô Mộc đứng ở bên cạnh.
"Tiểu Mộc, không thì con đến phòng tỷ con ngó một chút đi, nương sợ muội ấy xảy ra chuyện gì đó." Diêu Xuân nói với Tô Mộc.
Tô Mộc nghe vậy, vội vã gật đầu nhẹ.
"Nương, người yên tâm, con đi liền đây." Tô Mộc tức khắc rời khỏi phòng của Diêu Xuân.
Tô Thần lại trò chuyện cùng Diêu Xuân.
Tô Mộc bước tới trước cửa phòng Tô Ngưng Nguyệt, vươn tay nhẹ nhàng gõ lên đó.
"Nguyệt Nguyệt, muội có ở bên trong không? Nương tìm muội." Tô Mộc nói.
Tô Mộc không biết Tô Ngưng Nguyệt đã ngủ từ lâu.
"Chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt không có trong phòng của muội ấy sao? Nhưng mà ta không thấy Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài." Tô Mộc nghĩ trong tâm.
Một lát sau, Tô Mộc trở lại phòng Diêu Xuân.
"Nương, có vẻ Nguyệt Nguyệt không có trong phòng của muội ấy." Tô Mộc nói với Diêu Xuân đang nằm trên giường.
"Nguyệt Nguyệt không ở đây? Rốt cuộc nó đã đi đâu?" Diêu Xuân hỏi bọn hắn. Bọn hắn lắc đầu trước câu hỏi của Diêu Xuân.
"Lẽ nào tỷ tỷ lại lên núi tìm trái cây sao?" Tô Thần nói với Diêu Xuân
"Không thể nào, nếu Nguyệt Nguyệt muốn lên núi thì muội ấy nhất định sẽ nói với chúng ta." Tô Mộc phản bác lời của Tô Thần.
Tô Thần lắng nghe lời ca ca nói, cậu ấy cảm thấy lời ca ca nói rất có lý.
"Nương, vậy cuối cùng tỷ tỷ ở đâu? Tại sao không thấy đâu?" Tô Thần nhìn Diệu Xuân và nói Diêu Xuân.
"Ta cũng không biết, Tiểu Mộc, con chắc chắn Nguyệt Nguyệt không ở trong phòng sao?" Lúc này Diêu Xuân nói với Tô Mộc.
Bởi vì Diêu Xuân nhớ rằng có một ngày bà ấy đến cửa phòng Tô Ngưng Nguyệt gọi Tô Ngưng Nguyệt, nhưng Diêu Xuân kêu rất lâu vẫn không thấy Tô Ngưng Nguyệt ra mở cửa.
Lúc đó bà ấy tưởng Tô Ngưng Nguyệt đã ra ngoài, nhưng một lúc sau, Tô Ngưng Nguyệt từ trong phòng đi ra, bà ấy mới nhận ra Tô Ngưng Nguyệt đang ngủ trong phòng nên không nghe thấy.
Tô Mộc nghe Diêu Xuân hỏi thì lắc đầu.
"Con cũng không chắc Nguyệt Nguyệt có ở trong phòng hay không, để con đi xem lại." Lúc này Tô Mộc nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe Tô Mộc nói thì lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận