Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 539: Chơi Khăm (1)

Chương 539: Chơi Khăm (1)Chương 539: Chơi Khăm (1)
Bắc Minh công tử dừng lại một lát để ta tiêu hóa đoạn thông tin phía trước, không lâu sau Bắc Minh công tử lại tiếp tục nói: "Thiên Vũ Hàn còn nói là, đợi vài năm nữa, ta chắc chắn sẽ không ở trong hoàng cung nữa, ta muốn hướng về nơi có nàng, đợi ta."
Câu nói thế này cảm giác để cho một người ngoài truyền đạt lại thì cứ cảm thấy biến chất.
Cứ cảm thấy thiếu sót cái gì đó, cứ cảm thấy Thiên Vũ Hàn có chút thờ ơ. Có điều chẳng phải là: "Nếu muốn một cuộc sống tử tế thì phải biết nhắm mắt làm ngơ, học cách bao dung."
Nghe xong câu nói của Bắc Minh công tử, trong lòng Tô Ngưng Nguyệt vẫn có chút rối rắm, vui cũng có, giận cũng có, trong lòng có có chút bất lực và không nỡ. Vui vì Thiên Vũ Hàn tự mình xuất cung và đi mình nàng, giận vì Thiên Vũ Hàn tới rồi cũng không cho Tô Ngưng Nguyệt gặp, một chút cũng không, bất lực vì cuộc sống ở trong cung thoải mái hơn ở ngoài rất nhiều đồng thời cũng không nỡ để Thiên Vũ Hàn ra ngoài cùng nàng chịu khổ.
Tô Ngưng Nguyệt đàn chìm vào suy tư, không lâu sau Tô Ngưng Nguyệt dập vào đầu mình, nói: "Tô Ngưng Nguyệt à Tô Ngưng Nguyệt, uổng công ngươi là người của thế kỷ 21, sao lại có thể nghĩ như vậy, cơ thể này của mình mới chỉ có 10 tuổi, mà lại có ý với một đứa bé mới 16 tuổi."
Tô Ngưng Nguyệt không biết rốt cuộc là có ý gì, tóm lại là cứ đến đâu hay đến đấy, thế nên phải làm gì thì mau đi làm.
Từ lúc Bắc Minh công tử chuyển lời của Thiên Vũ Hàn tới Tô Ngưng Nguyệt thì mấy ngày nay tâm trạng của nàng rất tệ. Mấy ngày nay không ngày nào tới giám sát công việc ở xưởng mà cứ đờ đẫn ở nhà cả ngày, nếu không phải là ở trong phòng thì tới không gian tìm người bạn nhỏ Điềm Điêm và Mật Mật cùng nhau yên lặng ngồi ở trong nông trường. Điềm Điềm và Mật Mật cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì mà tiểu chủ nhân của mình lại sa sút tinh thần như thế này. Điềm Điềm và Mật Mật vốn tưởng rằng lần trước chủ nhân mua đồ ăn vặt cho bọn chúng là đã tháo bỏ được tâm sự trong lòng và trở nên vui vẻ trở lại. Nhưng hôm nay vẫn như mấy hôm trước, Điềm Điềm và Mật Mật cùng Tô Ngưng Nguyệt ngồi ở trong nông trường, đúng giờ lại ra khỏi không gian, lần này Điêm Điềm, Mật Mật và tiểu chủ nhân cùng nhau ra khỏi không gian, tu luyện cũng đã được một khoảng thời gian rồi. Không thể để tiểu chủ nhân chịu khổ một mình thêm nữa. Điềm Điềm và Mật Mật muốn ở bên cạnh tiểu chủ nhân.
Lại 5 ngày nữa trôi qua, ngày giao hàng cũng sắp tới, buổi sáng hôm nay, gia gia hỏi: "Hàng hóa ở xưởng chuẩn bị đến đâu rồi."
Tô Ngưng Nguyệt nói: "Tám ngày trước mới được khoảng 20 cân, hôm nay cháu đang chuẩn bị tới xem thế nào."
Nếu như không phải hôm nay gia gia hỏi Tô Ngưng Nguyệt hàng hóa chuẩn bị thể nào thì có khi nàng vẫn còn ở nhà không chịu ra ngoài. Vừa mới ra ngoài định tới xưởng thì gặp Bắc Minh công tử, Bắc Minh công tử hỏi Tô Ngưng Nguyệt: "Ngươi định đi đâu vậy.'
"Tám ngày trước có một vị khách kỳ lạ tới xưởng đặt mấy loại hàng, mỗi loại 50 cân, nhà xưởng chẳng phải là mới mở được có mấy ngày hay sao? Không phải là đang nghĩ cách tranh thủ thời gian để kịp giao hàng cho vị khách kỳ lạ này hay sao. Bây giờ ta phải tới kiểm tra xưởng một chuyến, không biết Bắc Minh công tử tới đây có việc gì.'
"Chẳng phải là ta nghe gia gia nói là mấy ngày nay ngươi cứ nhốt mình ở trong nhà không chịu ra ngoài nên tới để khuyên bảo, đưa ngươi ra ngoài đi dạo đây sao. Nếu như ngươi đến nhà xưởng, nếu không ngại thì để ta đi cùng với ngươi?"
"Được, vậy chúng ta đi thôi."
Cứ như vậy hai người cùng nhau đi tới nhà xưởng của Tô Ngưng Nguyệt. Tô Ngưng Nguyệt và Bắc Minh công tử vừa mới tới nhà xưởng là Tô Ngưng Nguyệt liền đi kiểm tra xem xét tình hình cụ thể, dọn dò những người làm rót trà và săn sóc Bắc Minh công tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận