Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1017: Mang Thai (2)

Chương 1017: Mang Thai (2)Chương 1017: Mang Thai (2)
"Không cần..." Xua tay, nở nụ cười mộc mạc, mới nói được nửa câu đã vội vàng bỏ đi.
Tô Ngưng Nguyệt ngửi mùi thơm của trà sữa, cứ tưởng trà sữa nguyên bản ở đây nhất định rất ngon, nhưng vừa mới bê bát lên uống một ngụm thì bụng nàng quặn lên, có cảm giác buồn nôn.
Chạy ra gốc cây ở bên ngoài mà nôn oe, nôn hết toàn bộ trà sữa vừa uống vào ra, biết rằng không nôn ra được gì mới chậm rãi đứng thẳng dậy, bà chủ vẫn luôn chú ý tới cảnh tượng ở đây, nôn mửa ở trong cửa hàng của bà ta, đây không phải là một chuyện nhỏ.
"Vị công tử này không sao chứ!" Bà chủ nói, còn mang tới một ly nước trắng, cầm cốc nước trắng kia Tô Ngưng Nguyệt súc miệng mấy lần mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Dùng mắt ra hiệu cho ám vệ đang ẩn nấp, không để cho bọn họ xuất hiện, nàng nói với bà chủ: "Không sao, chắc là do buổi sáng ta chưa ăn gì, nhất thời không chịu được thôi."
Tô Ngưng Nguyệt không nói thêm gì nữa, giải thích như vậy đã là được rồi, khách ở đây cũng sẽ không hoài nghi là cửa hàng này có vấn đề, như vậy thì nàng cũng không cần phải ở lại đây thêm nữa.
Đợi đến khi đi tới một chỗ khuất, ám vệ mới xuất hiện, có chút lo lắng nhìn Tô Ngưng Nguyệt, tình trạng bây giờ của nàng không ổn lắm.
"Công tử, chúng ta đi tìm đại phu đi."
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi cũng đồng ý, trong lòng nàng có một suy đoán, nhưng vẫn phải đi xác nhận lại mới được, nhưng bây giờ trong lòng nàng không có chút cảm giác gì gọi là vui vẻ, chưa phải là lúc này. Tùy ý tìm một hiệu thuốc, mạch này hắn là chỉ cần là đại phu là có thể xác nhận thôi đúng không?
Nhìn vị đại phu đang chuẩn mạch cho mình, Tô Ngưng Nguyệt lúc này thở không ra hơi, trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng.
Lão đại phu kia vuốt râu của chính mình với vẻ mặt thâm sâu khó dò, thu dọn đồ đạc của mình rồi mới chậm rãi nói: "Chúc mừng phu nhân, bây giờ người đã mang thai được hai tháng rồi?"
"Cám ơn đại phu, có cần phải chú ý việc gì không?" Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt lúc này có chút chán nản, đứa trẻ này tới không đúng lúc.
"Sức khỏe của phu nhân không tệ, không có vấn đề gì quá lớn, chăm sóc tốt thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả." Lão đại phu nói.
"Thế có cần dùng thuốc an thai không?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi, trước đây cô thấy người khác lúc mang thai đều uống rất nhiêu thuốc an thai.
"Không cần, đã là thuốc thì có ba phần độc, tình hình hiện tại của phu nhân cũng không đến mức là phải uống thuốc an thai, đều là những lời của những ông thây lang băm, bây giờ người ta cứ tưởng là cứ mang thai là phải uống thuốc an thai." Lão đại phu không vui nói với Tô Ngưng Nguyệt, còn vừa đi vừa thở dài.
Đại phu có cá tình như thế này thật hiếm có, nhìn dáng vẻ của ông ta thì có lẽ y thuật cũng không tệ. Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ trong lòng.
"Công tử, chúng ta vẫn là nên hồi cung thôi." Ám vệ ở bên cạnh quỳ xuống đất, khẩn cầu Tô Ngưng Nguyệt.
Cái thai này của hoàng hậu chính là hoàng tử đầu tiên, ở nơi như thế này không được an toàn, tốt nhất là nàng nên nhanh chóng hồi cung thì sẽ an toàn hơn.
Hơn nữa nếu như hoàng thượng biết bây giờ hoàng hậu đang mang thai, lại còn ở một nơi nguy hiểm như biên cương này thì không biết còn mất kiểm soát đến mức nào? "Bây giờ chúng ta không thể trở về được, chí ít là bây giờ không thể." Tô Ngưng Nguyệt nhìn ám vệ đang quỳ dưới đất, vẻ mặt nàng cũng có chút đau khổ.
Hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên nàng được làm mẫu thân, trong bụng của nàng bây giờ có một sinh mạng bé nhỏ, cảm giác này rất kỳ diệu.
Nhưng nó tới thật không đúng lúc, nếu như phát hiện sớm một chút thì tốt, nhưng thời điểm này không phải là lúc để nàng chùn bước.
"Công tử... Ám vệ không ngờ Tô Ngưng Nguyệt lại từ chối, vẫn còn muốn khuyên nhưng bị Tô Ngưng Nguyệt ngắt lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận