Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 973: Người Thần Bí. (2)

Chương 973: Người Thần Bí. (2)Chương 973: Người Thần Bí. (2)
Nguy Nguyên nói xong thì cũng không quan tâm nữa, không cần biết là Thái Hậu có nghe thấy hay không, lời nói của hoàng thượng hắn ta cũng đã truyền đạt rồi, nghe hay không thì cũng mặc kệ bà ta.
Nguy Nguyên dẫn theo thị vệ đại nội ở trong cung rút lui, chỉ để lại máu tươi và những người bị thương.
Thái Hậu ở trong phòng đau đến chết đi sống lại, không còn chút phong độ của mọi ngày, chỉ quằn quại như điên như dại, đầu tóc rối bời, không biết là đang nói cái gì.
Thái Hậu thật sự không ngờ rằng Thiên Vũ Hàn lại hạ lệnh như thế này, sống như thế này chi bằng để bà ta chết quách đi cho xong?
Thái Hậu đau đớn co rúm người trong góc tướng, không biết phải làm sao, đột nhiên trước mắt xuất hiện hình bóng của một người.
Thái Hậu có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn người kia, khi tâm nhìn di chuyển lên đến mặt của người kia, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng, còn có chút khó tin, người này sao lại xuất hiện ở đây?
Như thế hiểu được ánh mắt của Thái Hậu, người này chậm rãi ngồi xổm xuống, nhưng đôi mắt của Thái Hậu, mỉm cười nói: "Bà đang tò mò sao ta lại tới đây đúng không? Ta vẫn luôn ở đây, chưa từng rời đi, chính là đang chờ thời khắc này tới."
Nhìn sự sợ hãi trong mắt Thái Hậu, người này cũng không để ý, giơ tay vuốt tóc ở trước mắt Thái Hậu, động tác này khiến Thái Hậu lại run như cầy sấy vì sợ hãi.
"Không ngờ đấy, bà cũng có một ngày như thế này, thật sự là không thể tưởng tượng được, lúc đó ta còn nghĩ, dáng vẻ lúc đó của bà, thế nào cũng có một ngày sẽ gặp báo ứng, bà xem, ngày này chẳng phải là tới rồi sao? Cuối cùng cũng để ta đợi được đến ngày này." Người kia cười nói, nhìn trong miệng Thái Hậu thiếu mất một thứ và vẫn đang không ngừng chảy máu, nhưng không cảm thấy đáng sợ mà thậm chí còn có chút vui mừng, thậm chí có thể nói là hưng phấn.
"Uhhh uhhh... uhhh uhhh uhmm..." Không biết trong miệng Thái Hậu đang nói cái gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự sợ sãi ở trong đó.
"Bà đừng có nói gì nữa, bà xem đến cả thứ để nói chuyện cũng không còn nữa, tốt hơn là đừng nói gì nữa, trước đó không phải là muốn chia rẽ con trai bà và Thiên Vũ Hàn sao? Bà chưa hoàn thành việc này, vậy thì lần này để ta tới giúp bà nhé, nhất định sẽ thành công." Người mặc đồ đen kia tiếp tục nói, lại còn chạm vào cái lưỡi ở dưới đất đã không còn chút hơi ấm nào kia nữa.
"Uhhh uhhh...' Thái Hậu vẫn đang cố gắng lên tiếng, trong giọng điều đầy lo lắng, dường như đang nói với người kia là đừng làm hại con trai của bà ta.
"Bà yên tâm đi, ta sẽ không làm hại hắn ta đâu, có điều nếu như hắn ta muốn báo thù cho bà mà đi khiêu khích Thiên Vũ Hàn rồi xảy ra chuyện gì thì không nằm trong tâm giới hạn của ta, vậy thì bây giờ bà đã không còn lời trăng trối gì nữa đúng không, vậy thì đến lúc lên đường rồi." Như thể nghe hiểu Thái Hậu đang nói gì, hắn ta đáp lại.
Sau đó, móc ra một con dao ở trong lông ngực, ngay lập tức đâm vào ngực của Thái Hậu, Thái Hậu muốn nói gì đó nhưng vẫn chưa nói ra được thì đã không còn cách nào để nói ra được nữa, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất.
Máu bắn lên người và lên cả mặt người kia, cảm nhận được sự ấm nóng trên mặt, người đó liếm máu ở khóe miệng, còn mỉm cười một cách tà mị, nhẹ giọng nói: "Mùi vị cũng không tệ."
Cứ để cho con dao cắm vào trong lồng ngực của Thái Hậu, chỗ cán dao có con dấu màu vàng, đó là con dấu của thị vệ đại nội.
Người đó chậm rãi bước ra ngoài với tâm trạng vui vẻ, không hề quan tâm đến máu ở trên mặt đất, ngược lại còn có chút hưng phấn!
Màn đêm dần bao trùm lấy hắn ta, biến mất không chút dấu vết, máu trong phòng còn chưa đông lại, vẫn còn chút ẩm ướt, có những con dấu ở khắp mọi nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận