Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 82: Bán Đứng (2)

Chương 82: Bán Đứng (2)Chương 82: Bán Đứng (2)
"Đứa trẻ này, vậy mà lại đi học cách lừa nương!" Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói như vậy thì bật cười, lúc này, Diêu Xuân lại nhìn về phía Tô Mộc và Tô Thần.
"Hai đứa các con cũng vậy, vậy mà lại hợp tác với nó lừa nương, các con đều đã lớn hết rôi nên muốn tạo phản hết rồi phải không?" Diêu Xuân nói với bọn họ.
Sau khi nghe thấy thế thì Tô Mộc và Tô Thần nhanh chóng lắc đầu.
"Không phải, nương, con cũng không biết Tiểu Nguyệt muốn làm gì." Lúc này Tô Mộc vội vàng nói với Diêu Xuân.
Tô Thân ở bên cạnh cũng hùa theo.
"Tỷ tỷ làm cái gì từ trước tới giờ có nói với chúng con đâu, tỷ ấy chỉ bảo chúng con đừng nói chuyện này với người."
Và lúc này Tô Thần cũng không biết câu mà cậu ấy nói đã sớm bán đứng Tô Mộc và Tô Ngưng Nguyệt rồi.
Khi Tô Ngưng Nguyệt và Tô Mộc nhìn thấy mình có một người đệ đệ ngây thơ đáng yêu như vậy, thì bọn họ thực sự không biết phải làm sao với cậu ấy đây.
Diêu Xuân ở bên cạnh không khỏi bật cười khi nghe những gì Tô Thần nói, lúc này Tô Thần nhìn thấy Diêu Xuân đang cười thì cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, thế là cậu ấy lập tức cười theo Diêu Xuân.
Diêu Xuân không ngờ con gái mình còn trẻ mà lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế, nhưng khi bà ấy nghĩ đến điều này thì lại cảm thấy tự tỉ.
Bà ấy được trải nghiệm nhiều hơn con gái rất nhiều, nhưng lại không bằng một phần đứa con gái tài giỏi của mình. "Hôm nay muốn ăn gì thì đi chợ mua một ít về ăn đi." Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt rồi nói với đám người Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói thì gật đầu.
Tô Thần nghe Diêu Xuân nói thì liền vỗ tay gần như nhảy dựng lên.
"Nương, người thật tốt." Lúc này Tô Thần không khỏi chảy nước miếng khi nghĩ tới việc được đi chợ ăn nhiêu món ngon như vậy.
Tô Mộc đứng ở một bên nhìn thấy đệ đệ của hắn ta với dáng vẻ đặc biệt thì không biết phải làm sao, chỉ đành đưa tay ra chỉ vào nước miếng của Tô Thần.
"Đệ đệ, đệ chảy nước miếng rồi kìa, chú ý một chút đi." Lúc này Tô Mộc nói với Tô Thần.
Tô Thần cũng cảm thấy có chút xấu hổ sau khi nghe được những lời của Tô Mộc nói với mình.
Tô Ngưng Nguyệt không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy Tô Thần như vậy.
"Nương, người có muốn mua gì không?" Tô Ngưng Nguyệt lúc này mới nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe thấy thế thì lắc đầu.
"Tạm thời không có gì để mua, con và ca ca, đệ đệ của con đi mua đi, ta ở nhà đợi các con trở về." Diêu Xuân nói với đám người Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ của Diêu Xuân như vậy thì cũng không nói gì nữa, cứ thế Tô Ngưng Nguyệt đưa tiền cho Diêu Xuân rồi rời khỏi phòng cùng Tô Thần và Tô Mộc
Ba người cầm theo một chút tiên đến chợ phiên, ở đây rất náo nhiệt, hoặc có lẽ là do người ở chợ phiên biết Tô Ngưng Nguyệt sẽ đến đây mua đồ chăng.
Hôm nay tiểu thương hay bán hàng rong đến chợ phiên đặc biệt đông, bọn họ đều cố hết sức xông đến trước mặt Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần mà gào thét chào hàng.
Tô Ngưng Nguyệt thật không nghĩ đến bản thân ở đây lại nổi tiếng như vậy.
"Nha đầu, đến tiệm ta xem đi, xem thịt này tươi ngon lắm!"
"Nguyệt nha đầu, mua ít hoa quả ăn đi, tính rẻ cho ngươi!"
"Không cần đâu, không cần đâu, dịp sau nhé."
"Tại sao bao nhiêu người ai cũng chào mình vậy!" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thầm.
Chỉ là nàng không nhớ đây đều là những người đã từng được nàng giúp đỡ. Lúc trước nàng tìm được mía và quả hồng, liền rất vô tư mà đem chuyện này kể cho thôn dân, giúp cho những thôn dân này vượt qua cơn đói.
Bây giờ Tô Ngưng Nguyệt lại dần dân công khai phương pháp làm đường của mình, mọi người đều cho rằng nàng giống như một thần tiên sống đến đây để giúp đỡ bọn bọ, cảm giác nàng cứ như là thần tiên trên trời hạ phạm vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận