Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 295: Lên Núi Lúc Đêm Khuya

Chương 295: Lên Núi Lúc Đêm KhuyaChương 295: Lên Núi Lúc Đêm Khuya
"Thật quá đáng sợ, các ngươi không sợ sao? Nhìn xem, đã muộn như vậy rồi. Lỡ như trên núi gặp phải dã thú nào đó thì sao? Chắc chắn chúng sẽ ăn thịt các ngươi."
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt rất muốn trở vê phòng ngủ. Nghe được những lời của nàng, Điêm Điềm và Mật Mật liền vội vàng an ủi nàng.
"Tiểu chủ nhân yên tâm. Đừng lo lắng, nếu thật sự gặp phải dã thú nào, bọn ta nhất định sẽ chui xuống dưới lòng đất, bọn chúng sẽ không phát hiện được bọn ta, ban đêm bọn ta có thể nhìn rõ mọi thứ mà."
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong không nói nên lời.
"Không phải các ngươi nên lo lắng cho an nguy của ta sao?" Tô Ngưng Nguyệt nhịn không được bèn nói với Điềm Điềm và Mật Mật.
Điêm Điềm và Mật Mật bật cười, đông thanh đáp: "Đương nhiên bọn ta đều lo lắng cho sự an toàn của tiểu chủ nhân rồi, nhưng tiểu chủ nhân yên tâm, dã thú trên núi căn bản không dám tới gần người đâu."
Tô Ngưng Nguyệt bất đắc dĩ mỉm cười khi thấy bọn chúng lại ngầm hiểu ý nhau như vậy.
"Tại sao chúng lại không dám đến gần ta?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi Điêm Điềm và Mật Mật.
"Tiểu chủ nhân, người quên người vừa ăn râu ta sao?" Nghe Điềm Điềm nói, Tô Ngưng Nguyệt gật đầu.
"Ta nhớ chứ."
"Ngoài giúp tăng cường sinh lực ra, bộ râu của ta còn có một công dụng khác, đó là sau khi người ăn nó, tất cả dã thú đều không dám tới gần người. Tuy nhiên, công dụng này chỉ có thể kéo dài một đêm, hết một đêm sẽ biến mất." Điềm Điêm đứng sang một bên, nhìn Tô Ngưng Nguyệt và nói.
"Lợi hại quá!" Tô Ngưng Nguyệt thốt lên, tỏ vẻ bất ngờ nhìn Điềm Điềm.
"Đương nhiên!" Điềm Điềm kiêu ngạo nói.
"Được rồi, chúng ta đi nhanh lên!" Mật Mật hối mọi người.
"Nhưng dù vậy, ta vẫn không thể nhìn rõ. Mặc dù ban đêm các ngươi có thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng ta thì không thể." Tô Ngưng Nguyệt nhếch môi nói với bọn chúng.
"Đừng lo lắng, tiểu chủ nhân." Mật Mật nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Tiểu chủ nhân, người đặt ta ở trước mắt của người đi." Mật Mật nhanh chóng bảo Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt không biết Mật Mật có ý gì, nhưng nàng vẫn bế Mật Mật lên đặt trước mắt.
Mật Mật thổi một làn hơi vào mắt Tô Ngưng Nguyệt, lúc này nàng chỉ cảm nhận được có một luồng gió mát thổi vào trong mắt.
"Tiểu chủ nhân, người có thể mở mắt ra rồi đấy." Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt mở mắt ra, trong lòng nàng cảm thấy rất kinh ngạc.
"Trời ơi, chuyện gì thế này? Trời đã sáng rồi à?" Tô Ngưng Nguyệt nói với bọn chúng.
Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong chỉ nháy mắt nàng đã có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ xung quanh một cách cặn kẽ.
"Không, tiểu chủ nhân, đây là một trong những công năng của Mật Mật, nhưng công năng này cũng giống như của ta, chỉ có thể kéo dài một đêm, vậy nên chúng ta nhanh chóng đi lên núi đi!" Điềm Điềm nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu: "Đi thôi."
Ba người cứ như vậy đi lên núi, Tô Ngưng Nguyệt không ngờ rằng nàng ấy có thể đi lên núi chơi vào lúc khuya như thế này.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy Điềm Điêm và Mật Mật chạy nhanh như gió rồi vụt biến mất trong phút chốc.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy cảnh này bất lực lắc đầu.
Trong lúc tuyệt vọng, Tô Ngưng Nguyệt đành phải một mình chậm rãi đi về phía trước.
Tô Ngưng Nguyệt không biết mình đã đi được bao lâu, nhưng cuối cùng nàng cũng nhìn thấy Điềm Điềm và Mật Mật.
Nàng thấy bọn chúng đang đứng trên một mảnh đất nhảy lên để cổ vũ mình.
"Tiểu chủ nhân, tới đây, tới đây, đây là mảnh đất tốt nhất!" Sau khi nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt, Điềm Điềm vội vàng nói với nàng.
Nghe thấy lời Điềm Điềm nói, Tô Ngưng Nguyệt tăng tốc độ, lao vê phía bọn chúng.
Tô Ngưng Nguyệt cúi đầu nhìn đất và thấy chúng rất bình thường.
"Ngươi có chắc loại đất này là thứ ngươi thích ăn không?" Tô Ngưng Nguyệt tỏ vẻ hoài nghi hỏi Điềm Điềm và Mật Mật.
Điềm Điềm và Mật Mật gật đầu: "Đúng vậy, tiểu chủ nhân, bọn ta thực sự rất thích ăn loại đất này."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn về phía vũng đất bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận