Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 968: Ra Tay (2)

Chương 968: Ra Tay (2)Chương 968: Ra Tay (2)
Không phải là Thiên Vũ Trạch không né được mà chỉ là hắn ta không muốn né mà thôi, chuyện này là hắn ta làm sai, hắn ta cần phải chịu một quyền này. Đến khi Thiên Vũ Hàn bẻ gãy cánh tay của hắn ta, hắn ta biết là Thiên Vũ Hàn đáng trút giận thay cho Tô Ngưng Nguyệt.
Có lẽ là biết vết thương ở tay của Tô Ngưng Nguyệt là do hắn ta làm rồi, hắn ta cũng đáng phải chịu một quyền này. E là vấn đề lớn nhất của hắn ta hôm nay không phải là lan truyền tin đồn mà là hắn ta đã đả thương Tô Ngưng Nguyệt, cũng là làm tổn thương trái tim của Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn lạnh lùng nhìn Thiên Vũ Trạch đau đến mức môi tái nhợt, chậm rãi nói: "Nếu như ngươi chỉ lan truyền tin đồn, đẩy nước từ phía sau, thì ta có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, nhưng điều ngươi không bao giờ nên làm đó chính là làm Tô Ngưng Nguyệt bị thương."
Thiên Vũ Trạch muốn lên tiếng nói gì đó nhưng lại không nói lên lời.
"Còn nữa, mẫu phi của ngươi cũng không thích hợp ở trong điền trang của hoàng gia nữa, bà ta nên tới một nơi khác, như vậy thì sẽ không còn có thể ở một nơi cách xa kinh thành như vậy mà vẫn nhúng tay được vào những việc ở kinh thành nữa." Thiên Vũ Hàn tiếp tục thờ ơ nói.
Thiên Vũ Trạch đang ngồi trên ghế mắt nhanh chóng mở to, nghẹn ngào nói: "Hoàng huynh, người định làm gì mẫu phi? Người đừng làm gì bà ấy có được không, người có thể trừng phạt ta, chuyện này là do ta làm, không liên quan đến mẫu phi."
Lần này giọng điệu của Thiên Vũ Hàn vẫn lãnh đạm, không có bất cứ cảm xúc lên xuống nào: "Thiên Vũ Trạch ta đã từng nói với ngươi, lần trước cũng là lần cuối cùng, vậy lần này lúc người ra tay có lẽ là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đừng tưởng là ta không biết, tại vì sao ta lại đánh gãy tay ngươi, chẳng qua là đang báo thù cho nàng ấy mà thôi, chuyện phát tán tin đồn ta vẫn còn chưa tính sổ với ngươi đâu?"
"Đừng... đừng mà..." Thiên Vũ Trạch cố gắng lên tiếng để ngắt lời Thiên Vũ Hàn, nhưng Thiên Vũ Hàn cứ lạnh lùng như vậy mà nhìn hắn ta.
"Ta sẽ không động vào ngươi, chuyện này ngươi cũng không làm sai, nhưng ngươi không nên nối giáo cho giặc, đi giúp bà ta, vậy thì bà ta cũng nên phải chịu trừng phạt rồi, có điều ngươi có thể yên tâm, ta đã từng đồng ý với tiên đế, sẽ không để bà ta chết đâu." Hình bóng của Thiên Vũ Hàn lạnh lẽo không mang theo chút ấm áp nào.
"Tay của ngươi lát nữa sẽ giao cho đại phu, nếu như chữa trị kịp thời thì vẫn có thể liền lại." Thiên Vũ Hàn nói xong câu này rồi đi thẳng, không hề ngập ngừng mà rời đi.
"Hoàng huynh... hoàng huynh..." Thiên Vũ Trạch muốn gọi để Thiên Vũ Hàn dừng bước lại, nhưng cuối cùng vẫn không nán lại, chỉ có thể bi thương nhìn bóng lưng của Thiên Vũ Hàn rời đi.
Thiên Vũ Hàn rời khỏi phủ Thần Vương, hắn không trở vê hoàng cung ngay mà tới một nơi khác, với tốc độ cực nhanh, chỉ thấy bóng người của hắn bay đi, còn lại không nhìn thấy gì khác.
Trời tối mịt, cũng rất lạnh. Hôm nay sau khi Tô Ngưng Nguyệt rời đi Carl đã bắt đầu đứng ngồi không yên, trước lúc nàng rời đi cũng không nói có muốn tìm hắn ta hay không, bây giờ trong lòng hắn ta vô cùng bất an.
Carl lăn lộn trên giường, không làm thế nào ngủ được, trong đầu cứ hiện ra cảnh tượng Tô Ngưng Nguyệt uy hiếp hắn ta, còn cả cảnh tượng người mặc đồ đen kia uy hiếp hắn ta rồi rời đi trước đó, có làm thế nào cũng không gạt đi được.
Bực bội trong người, cơ thể có chút to béo của hắn ta lật người một cái là khiến chiếc giường lay động kêu cọt kẹt, đến cả tiếng kêu bên cửa sổ kia cũng không để ý, ngọn nến trên bàn khẽ rung rinh như thể là có gió thổi vào.
Carl nằm trên giường hình như cảm thấy lành lạnh, quấn chặt người trong chăn, một lần nữa lật người lại, quay đầu liền bắt gặp một người mặc đồ đen, nhìn mặt của người này, hắn ta co rúm lại, không cẩn thận rơi xuống đất, nhưng vẫn không ngừng lùi lại vê phía sau, với dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận