Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 807: Thái Y (2)

Chương 807: Thái Y (2)Chương 807: Thái Y (2)
Quay đầu định nói với Tô Ngưng Nguyệt vài câu, lại cứ thấy nàng tỏ vẻ chẳng quan tâm, hai chân ngồi đung đưa trên giường, rõ ràng là không ý thức được làm sai.
Thiên Vũ Hàn đột nhiên trầm giọng nói: "Hôm nay ai trực ở Ngự Thiện Phòng, trừ nửa năm bổng lộc, lại đánh hai mươi trượng."
Tô Ngưng Nguyệt lập tức không làm nữa, đẩy đẩy Thiên Vũ Hàn: "Chàng muốn cái gì thế? Ta lại không có việc gì, hơn nữa là tự ta sặc mà không trách người khác được, không cho phép chàng phạt."
Thiên Vũ Hàn lại không phản ứng :" Đường đường là Hoàng hậu ăn cháo bị sặc còn không tính là chuyện lớn? Trẫm không chém đầu hắn đã là tốt lắm rồi."
Mở miệng đóng miệng là chém giết, Tô Ngưng Nguyệt mở to mắt trừng hắn: "Ta nói không sao rồi mà, chàng hôm nay có phải là tức giận cái gì không, lôi đầu bếp ra để hả giận vậy."
Thiên Vũ Hàn trừng mắt, cái gì gọi là hắn tức giận rồi lấy người khác ra hả giận? Rõ ràng là hắn vì nàng mới tức giận.
"Ta không có, ngược lại là nàng đó, chính nàng không nghe lời, ăn cháo thì ăn bình tĩnh, lại cũng không có người tranh giành với nàng, nàng thì hay rồi, một hơi uống hết, bây giờ thì ổn rồi chứ, lại còn làm phiền thái y. Cho nên nếu nói tên đầu bếp này đáng đánh, thì cũng có một phần của nàng trong đó."
Tô Ngưng Nguyệt nghe hết câu cũng coi như hiểu ý của Thiên Vũ Hàn rồi, chỉ vì lo cho nàng nên mới giận dỗi đòi trừng phạt đầu bếp, nàng nhìn Thiên Vũ Hàn đang ngồi ở một đầu giường, nhịn xuống không cười.
"Chàng cũng khó tính quá đấy."
Tô Ngưng Nguyệt cười lên, nàng xê dịch thân mình, dựa vào người Thiên Vũ Hàn: "Chàng yên tâm đi, từ khi ta mang thai chàng cứ coi ta như trẻ con vậy, ta sẽ chăm sóc tốt cho mình mà, chàng không cần lo lắng, chàng xem không phải bây giờ ta vẫn ổn đó sao?"
Thiên Vũ Hàn hừ một tiếng, trong lòng oán thâm nếu như vừa nãy nàng không ho đến mức mắt sắp lồi cả ra thì còn có chút đáng tin đấy.
"Đừng phạt đầu bếp nữa, ta khó khăn lắm mới tìm được một người vô cùng hợp ý, chàng nếu như đánh hỏng chỗ nào thì sau này ta phải ăn cái gì đây."
Tô Ngưng Nguyệt làm nũng nói, lắc lắc cổ Thiên Vũ Hàn, len lén nhìn hắn một cái, phát hiện sắc mặt hắn đã hoà hoãn hơn không ít liền cong mắt nhìn hắn cười.
Thiên Vũ Hàn cũng không thực sự muốn trừng phạt đầu bếp, hắn đối với chuyện của Tô Ngưng Nguyệt đều ghi nhớ trong lòng, cho nên nhớ được cháo này là ai làm. Đương nhiên vì biết nên mới cố ý nói như vậy, để Tô Ngưng Nguyệt chịu chút giáo huấn, nếu không càng ngày càng vô pháp vô thiên.
"Nếu Hoàng hậu đã giúp hắn cầu tình như vậy, vậy thì bỏ qua."
Thiên Vũ Hàn lẩm bẩm rút lại mệnh lệnh, Tô Ngưng Nguyệt vui vẻ, đề nghị: '"Bệ Hạ là tốt nhất, hay là ta dẫn Bệ Hạ ra ngoài thưởng thức cảnh tuyết nhé?"
Thiên Vũ Hàn phản ứng đầu tiên là gật đầu, sau đó mới ý thức được có gì đó không đúng, liếc mắt một cái liền thấy Tô Ngưng Nguyệt len lén cười trộm, trong mắt có chút xấu xa.
"Được rồi, ở đây đợi ta một chút nhé, không được, ta nói cho nàng biết, bên ngoài kia tuyết trơn lắm, nếu lỡ nàng đụng chỗ nọ đụng chỗ kia thì sao? Nhất quyết không được."
Thiên Vũ Hàn mở miệng từ chối, chuyện này không có chỗ cho thương lượng.
Tô Ngưng Nguyệt bĩu môi hừ một tiếng, lại giận dỗi bò lên đệm mềm ngó ra ngoài cửa sổ, càng nhìn sắc mặt càng ảm đạm.
Thiên Vũ Hàn bất lực, tuy rằng biết là nàng giả bộ, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút bối rối, nhưng mà tuyết thì nhất quyết không được ra xem đâu. Đột nhiên hai mắt hắn sáng lên: "Nước ngoài tiến cống một ít bảo bối tốt, có muốn cho người mang qua xem xem không, đều là những thứ độc lạ cổ quái."
Lạ lùng cổ quái? Tô Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt một vòng. Đối với người hiện đại mà nói, thế giới bên ngoài chính là một nơi tốt, nơi đó có rất nhiều thứ Trung Nguyên không có, nhưng đều là thị trường hiện tại cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận