Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 898: Nguyên Nhân (2)

Chương 898: Nguyên Nhân (2)Chương 898: Nguyên Nhân (2)
Hắn để cằm lên đầu nàng và đôi tay đặt trên eo nàng, Tô Ngưng Nguyệt thử nhúc nhích một chút, động một chút nhưng vòng tay của Thiên Vũ Hàn càng siết chặt hơn. Lúc này hắn mới nói.
"Lúc trước Thái hậu biết Dật phi mang thai nên muốn một mũi tên bắn chết hai con nhạn, thủ tiêu nàng và Dật phi vì hai người là uy hiếp lớn nhất đối với bà ta."
"A... Cũng là nói bà ta muốn mượn tay ta diệt trừ Dật phi và đứa bé kia, khi ta biết Dật phi mang thai thì nhất định sẽ để nàng ta sinh đứa bé một cách dễ dàng mà chỉ cần có động tĩnh thì bà ta sẽ nói là ta hại Dật phi. Như vậy có thể khiến trong lòng chàng sinh ra khúc mắc đối với ta, chiêu này mượn đao giết người này đúng là rất hay." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới hiểu mưu kế của bà ta.
Thiên Vũ Hàn cúi đầu hôn một cái lên mặt nàng rồi cười nói: "Thông minh quát"
Tô Ngưng Nguyệt ngượng ngùng cười một tiếng, tên Thiên Vũ Hàn xem mình như con nít mà dỗ đúng không vậy.
"Vậy chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ cứ để người khác định đoạt như vậy?" Tô Ngưng Nguyệt nằm trong lòng Thiên Vũ Hàn hỏi.
Thiên Vũ Hàn lắc đầu một cái, cũng biết là như vậy nhưng nếu hắn nói cho nàng biết thì nàng sẽ muốn tham gia vào, hắn có ngăn cản cũng không được nhưng nếu làm như vậy là xem nàng thành quân cờ mà hắn không muốn như vậy. Chỉ cần có một chút không chắc chắn hắn cũng không muốn nàng gặp nguy hiểm.
Những chuyện này hắn thật sự không muốn Tô Ngưng Nguyệt biết, hắn chỉ muốn nàng đứng đẳng sau lưng hắn, muốn làm gì thì làm đó vì hắn sẽ bảo vệ nàng hết thảy nhưng Thiên Vũ Hàn cũng biết nàng muốn sóng vai đứng cạnh hắn và cũng sẽ không muốn trốn sau lưng hắn nên hắn tôn trọng quyết định của nàng.
Nhưng hắn biết nàng sẽ không thỏa hiệp với hắn nên Thiên Vũ Hàn không thể làm gì hơn ngoài việc nói cho nàng hết, ai bảo hắn nuông chiều nàng chứ. "Nàng đang lo cái gì vậy, ta ở bên nàng cũng không thể làm tổn thương nàng, cho dù là cái gì cũng không thể." Thiên Vũ Hàn ghé vào đầu của Tô Ngưng Nguyệt, giọng nói hơi run lên khiến đỉnh đầu của Tô Ngưng Nguyệt cũng hơi run theo.
Tô Ngưng Nguyệt chưa kịp nói cái gì, Thiên Vũ Hàn lại nói tiếp: "Giai đoạn này cũng không có kế hoạch gì chỉ là gặp chiêu huỷ chiêu mà thôi, còn có phải dạy dỗ nàng một điều đã khiến cho chúng ta bị tách ra lâu như vậy."
Câu nói cuối cùng Tô Ngưng Nguyệt không có nhìn biểu cảm của hắn cũng biết là không được tốt lắm, chỉ nghe giọng điệu là có thể nghe ra bên trong có lẫn lãnh ý.
"Hừ! Phải tìm cho nàng chút chuyện để làm, tỉnh không có việc gì lại đến tìm chúng ta gây phiền toái, phiên lòng." Giọng điệu của Thiên Vũ Hàn càng thêm lạnh, đối với chút tạp kỹ này cũng thật sự không đến mức phiền, giống như cả ngày bọn họ không có việc gì vẫn luôn cùng nàng chơi mấy trò này.
Tô Ngưng Nguyệt cười cười, Thiên Hàn Vũ có tính trẻ con như vậy thật là hiếm thấy, dù giọng điệu lạnh lùng như trước nhưng nàng cảm thấy vẫn có chút đáng yêu.
"Vậy còn không bằng chúng ta tương kế tựu kế? Chàng thấy sao?" Tô Ngưng Nguyệt nâng mắt nhìn Thiên Vũ Hàn, ánh mắt chờ mong nhìn hắn.
"Ừ, có thể." Thiên Vũ Hàn không từ chối, gật đầu.
Ánh mắt Tô Ngưng Nguyệt bắt đầu vui vẻ, trong ánh mắt giống như còn có nhiều ngôi sao vô cùng sáng.
"Chúng ta sẽ tương kế tựu kế, chúng ta giả vờ không hoà thuận vẫn đang trong chiến tranh lạnh, như vậy bọn họ mới có cơ hội tiếp tục xuống tay, chúng ta có thể bắt được chính xác căn cứ của bọn chúng, có thể một lưới bắt hết bọn chúng." Tô Ngưng Nguyệt hưng phấn nói, trực tiếp xoay thân mình qua nhìn vào đôi mắt của Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn thấy trước ngực mình có khoảng trống, hơi mất hứng nhưng thấy bộ dáng Tô Ngưng Nguyệt vui vẻ nên đè nén một tia không vui trong lòng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận