Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 574: Mua Ngựa (1)

Chương 574: Mua Ngựa (1)Chương 574: Mua Ngựa (1)
Tô Ngưng Nguyệt hỏi lão gia tử Tô gia: "Gia gia, cuốn sổ đó dùng để làm gì ạ." Lão gia tử Tô gia giải thích: "Cái đó là của nha dịch bên phía quan phủ dùng để đăng ký, hễ là người dắt bò, dắt ngựa ra khỏi cái chợ này đều phải nộp một khoản thuế, nó là thuế gia súc."
Tô Ngưng Nguyệt cảm thán, đây chính là sự khác biệt giai cấp trong thời cổ đại, mặt dù trâu bò trong thế giới này rất quý giá, nên chẳng có mấy người mua, phần lớn là người ta mua ngựa, trâu bò có thể giúp người nông dân cày ruộng, có thể nói là nhà nào mà có trâu bò thì cả nữ thông được bớt đi bao nhiêu việc, Tô Ngưng Nguyệt cùng với lão gia tử Tô gia đi loanh quanh cái chợ này, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy như được mở mang tâm mắt.
Lĩnh Nam thuộc phía bắc của đất nước này, bên cạnh tiếp giáp với biên giới phía Tây, vì thế dạo quanh ngôi chợ như thế này thỉnh thoảng còn có thể gặp được một con ngựa khá tốt, bây giờ đang là mùa thu, chuẩn bị sang động, thời tiết ở đây đã rất lạnh rồi, rất nhiều người ở nơi khác đến đều muốn về nhà sớm, nên có nhiều người xuất hành, người buôn ngựa cũng nắm bắt cơ hội mang rất nhiều ngựa tới để bán.
Tô Ngưng Nguyệt cùng lão gia tử Tô gia dạo một vòng thì phát hiện ra một nhà bán bò còn có một con bò rất già, ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt đến những con ngựa to cao khỏe mạnh, Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy một con ngựa cao lớn, hai mắt liền phát sáng, lão gia tử Tô gia nhìn thấy ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt liền nói: "Có muốn tới đó xem không?"
Tô Ngưng Nguyệt vừa định gật đầu thi nghe thấy đám người bên cạnh có người đang bàn luận về con ngựa kia, nghe bọn họ bàn luận xong, Tô Ngưng Nguyệt ngược lại cũng rút ra được kinh nghiệm, ánh mắt lại di chuyển sang những con ngựa cái lùn, khỏe mạnh lại nghe lời kia, dù sao thì lão gia tử Tô gia cũng sống bao nhiêu năm rồi nên cũng có chút kinh nghiệm, lúc mới đầu thấy Tô Ngưng Nguyệt hứng thú nên không nói gì, bây giờ Tô Ngưng Nguyệt hình như là đã mở mang hiểu biết, nên càng không lên tiếng nói thêm gì nữa.
Lão gia tử Tô gia thì cứ đi loanh quanh cùng với Tô Ngưng Nguyệt, không lên tiếng phát biểu ý kiến, Tô Ngưng Nguyệt tìm tới tìm lui trong cái chợ này, cuối cùng nhìn thấy mấy con ngựa cái thấp thấp, khỏe mạnh ở một góc khuất trong chợ, Tô Ngưng Nguyệt vui quá mà quên mất là lúc mua sắm thứ gì thì nên điềm tĩnh.
Tô Ngưng Nguyệt đi thẳng tới đó, hỏi thẳng người buôn ngựa: "Con ngựa này bán thế nào? Nếu mua nhiều thì giá bao nhiêu?" Người buôn ngựa đang ngồi xổm ở gân đó gặm chiếc bánh ở trên tay, bởi vì thời tiết cũng hơi lạnh nên chiếc bánh của người buôn ngựa đã trở nên vừa nguội vừa cứng, lúc người buôn ngựa ăn bánh lông mày nhíu chặt lại, có lẽ là khó cắn quá.
Nhìn thấy quần áo trên người Tô Ngưng Nguyệt và lão gia tử Tô gia giống như là một gia đình làm nông khá là giàu có, người buôn ngựa đặt chiếc bánh xuống, cười tít mặt và bước tới, Tô Ngưng Nguyệt vẫn cứ nhìn người buôn ngựa, hoàn toàn không bỏ sót bất cứ tia sáng nào lóe lên trong mắt của người buôn ngựa, người buôn ngựa mỉm cười chào đón: "Lão gia tử và cô nương đây muốn mua ngựa có phải không?
Tô Ngưng Nguyệt nhướng mày nhìn người buôn ngựa, câu nói vừa rồi của người buôn ngựa rõ ràng là nói với lão gia tử Tô gia, lão gia tử Tô gia nói: "Đúng vậy, muốn mua một con ngựa cái thấp nhưng khỏe và ngoan ngoãn nghe lời." Người buôn ngựa cười tít mắt nói: "Nói không phải khoe chứ mấy con ngựa này là tôi mang tới từ vùng biên giới phía tây xa xôi, ngựa của vùng biên giới phía tây đàng hoàng, vô cùng ngoan ngoãn lại khỏe mạnh, thích hợp nhất để chở hàng hóa trong nhà, hoặc để các cô nương và phu nhân cưỡi."
Tô Ngưng Nguyệt không nói gì, vẫn luôn âm thầm nhìn người buôn ngựa kia, lão gia tử Tô gia hỏi: 'Con ngựa này bao nhiêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận