Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 230: Tà Tâm Chưa Dứt

Chương 230: Tà Tâm Chưa DứtChương 230: Tà Tâm Chưa Dứt
"Lão già này rốt cuộc giấu miếng ngọc bội ở đâu? Thật tức chết mà, uổng công nuôi ông ấy mấy năm trời!" Liễu Ninh tức giận nói.
Liễu Ninh không biết rằng sau khi bà ta hỏi Tô lão gia tử chuyện miếng ngọc bội, Tô lão gia tử cảm thấy Liễu Ninh rất có thể sẽ nhân lúc mình không ở trong phòng sẽ lẻn vào tìm ngọc bội, nên ông ấy đeo miếng ngọc bội trên người.
Nên bà ta lục tung phòng Tô lão gia tử cũng không thấy miếng ngọc bội liên thở dài, lại sắp xếp lại đồ đạc như ban đầu, rồi rời khỏi phòng Tô lão gia tử.
Bởi vì bà ta cảm thấy Tô lão gia tử sẽ phát hiện có người vào phòng ông ấy, rồi lại đê phòng bà ta.
"Tỷ tỷ một chút có dự định gì?" Sau khi ăn xong cơm Tô Thần hỏi.
"Sao vậy, đệ muốn lên núi với ta để huấn luyện sao?" Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt cười cười nhìn Tô Thân.
Tô Thần vội vàng lắc tay.
"Không không, tỷ tỷ chúng ta không đi huấn luyện nữa, chúng ta lên núi chơi được không? Vừa chơi vừa huấn luyện."
"Tiểu Thần, đệ cũng không còn nhỏ nữa, sao cả ngày chỉ biết chơi vậy?"
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy sớm muộn sẽ có một ngày nàng sẽ rời khỏi thế giới này.
"Nếu sau khi ta đi rồi, ca ca và đệ đệ có chăm sóc tốt cho nương không?" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ.
Lúc này trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ, nàng liên nhìn chằm chằm Tô Thần.
Tô Thần thấy Tô Ngưng Nguyệt cứ dùng ánh mắt đó nhìn mình liền nổi da gà. "Tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì cứ nói, tỷ tỷ nhìn Tiểu Thần như vậy, Tiểu Thần có chút sợ." Tô Thần nhỏ giọng nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy liên bật cười.
"Đệ nhìn đệ kìa, ta có chuyện tốt này nói với đệ." Tô Ngưng Nguyệt nói.
Nhưng lúc này Tô Thần có một dự cảm không lành.
"Tỷ tỷ, nếu không tỷ đừng nói đi, hôm nay Tiểu Thần sẽ không quấn lấy tỷ nữa." Tô Thần nói.
"Không được, cho dù hôm nay đệ không đi với ta, ta cũng có chuyện muốn nói với đệ." Tô Ngưng Nguyệt quay lại nhìn Diêu Xuân.
"Nương, bây giờ nhà chúng ta đã có một số vốn rồi, người thấy Tiểu Thần cũng nên đi học rồi, nếu không cho đệ ấy đến học đường học với sư phụ đi!"
Diêu Xuân ngẫm nghĩ chốc lát.
"Nguyệt Nguyệt nói cũng đúng, Tiểu Thần nghe lời tỷ tỷ đến học đường học đi." Diêu Xuân nói với Tô Thần.
Khi Tô Thần nghe mọi người nói muốn cho hắn ta đến học đường học, cậu ấy liền ngây ngốc đứng đó.
Cậu ấy nhìn Tô Mộc.
"Ca ca mau giúp ta đi, học tập không có ích gì, còn không bằng ở nhà buôn bán nữal"
Thật ra Tô Mộc tán thành cách nói của Diêu Xuân và Tô Ngưng Nguyệt.
"Không được, Tiểu Thần, bây giờ đệ có cơ hội đến học đường để học thì đi đi, đệ không biết lúc đầu ta muốn đi học đường để học cỡ nào đâu, nhưng lúc đó không có tiền để đi, nên đệ phải trân trọng cơ hội này." Tô Mộc ở một bên chân thành khuyên Tô Thần.
Tô Thần liên không biết nên nói gì. "Ta nói ca ca à, sao huynh có thể nói như vậy? Huynh nói vậy, tỷ tỷ và nương càng muốn đưa ta đến học đường đó."
"Bây giờ đến lời của nương đệ cũng không nghe đúng không?" Tô Ngưng Nguyệt thấy dáng vẻ này của Tô Thần liền dùng Diêu Xuân áp chế hắn ta.
Tô Thần lại thở dài.
"Tỷ tỷ cho ta đến học đường học thật sao?" Tô Thần bất đắc dĩ hỏi lại.
Diêu Xuân và Tô Ngưng Nguyệt gật đầu.
"Tiểu Thần đến học đường học đi, sau này đệ có thực lực để chăm sóc nương." Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Thần thấy lời Tô Ngưng Nguyệt nói cũng có lý, nên đành đồng ý.
"Vậy được rồi, nhưng Tiểu Thần có một điều kiện."
"Đệ nói đi, điều kiện nào miễn ta có thể làm thì ta sẽ giúp đệ hoàn thành."
"Điều kiện này tỷ sẽ làm được, chính là mấy ngày Tiểu Thần không đến học đường học tập thì tỷ phải chơi với Tiểu Thần, hơn nữa sau khi Tiểu Thần học xong về nhà tỷ cũng phải chơi với Tiểu Thần." Tô Thần nói.
"Chỉ vậy thôi à?" Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy có chút bất ngờ liền hỏi.
"Chỉ vậy thôi." Tô Thần đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận