Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 860: Tỉnh Dậy

Chương 860: Tỉnh DậyChương 860: Tỉnh Dậy
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nhanh chóng đối chiếu lại sổ sách, bận đến mức không có thời gian uống nước, không phải nàng không muốn giao cho người khác làm, mà vì đây là cách tính của người Ả Rập hiện đại, nàng đã dạy bọn họ một phần, chỉ là ghi chép đơn giản, vẫn không biết tính, nên nàng chỉ đành tự mình tính toán chỗ sổ sách này.
Tố Trinh từ ngoài bước vào, thấy nét mặt Tô Ngưng Nguyệt lo lắng, lông mày cau lại, trên bàn là một chồng sổ sách dày.
Tố Trinh liền nhanh chóng đến sau Tô Ngưng Nguyệt, đặt ngón tay vào 2 bên thái dương Tô Ngưng Nguyệt, chậm rãi ấn nhẹ.
"Nương Nương, làm như này sẽ thoải mái hơn một chút." Tố Trinh vừa hỏi vừa nhẹ nhàng xoa bóp.
"Quả nhiên vẫn là Tố Trinh chu đáo." Tô Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt, hưởng thụ sự chăm sóc của Tố Trinh, để đầu óc căng thẳng nghỉ ngơi một lát.
"Nương Nương, hay chúng ta ra ngoài đi dạo một lát, đúng lúc người có thể thư giãn, tránh để mấy việc này cứ khiến người lo lắng, tâm trạng vui vẻ rồi, thì tính toán mấy sổ sách này cũng hiệu quả hơn, Nương Nương, người thấy sao?" Tố Trinh nhẹ giọng hỏi.
"Nha đầu ngươi có phải muốn ra ngoài đi chơi hả?" Tô Ngưng Nguyệt vẫn nhắm mắt hỏi.
"Đâu có! Nô tì chỉ nghĩ rằng Nương Nương ra ngoài thăm thú, thay đổi tâm trạng thôi"
Tô Ngưng Nguyệt mở mắt ra, ngẩng đầu lên, đặt tay lên tay Tố Trinh, nói với nàng: "Được rồi, vậy chúng ta ra ngoài đi”
"Dạ, nô tì sắp xếp lại một lát." "Không cần đâu, cứ như này đi ra ngoài là được rồi." Tô Ngưng Nguyệt điềm đạm nói.
Tô Ngưng Nguyệt chọn đi dạo chỗ yên tĩnh, không bị những người quen biết làm phiền, bèn chọn đi đến rừng trúc phía bắc hoàng cung, nghe nói trước đây do tổ tiên vì một người nào đó mà trồng nên, sau này không biết vì sao mà không cho ai vào. Tuy bây giờ rừng trúc này đã mở cho mọi người đi lại, nhưng rừng trúc thăm thẳm, người đi lại cũng ít, đây là nơi khiến người ta có thể tĩnh tâm trong hoàng cung.
Rừng trúc nằm ngay cạnh cung Khôn Ninh, Tô Ngưng Nguyệt muốn đến đây để gặp Dật phi, sau đó đi dạo trong rừng trúc một lát.
"Đi thôi, chúng ta đi thăm cung Khôn Ninh." Dứt lời nàng liền đi trước.
Tố Trinh ở phía sau trong chốc lát trâm xuống, nàng không thể nói với Nương Nương, bây giờ Dật phi Nương Nương đã tỉnh, Hoàng thượng đang ở cung Khôn Ninh. Chuyện này phải làm sao đây, nếu như Nương Nương thấy, thì khoảng cách của Nương Nương với Hoàng thượng lại càng sâu đậm hơn. Tố Trinh lo lắng đến mức giậm chân, chuyện này phải làm sao mới tốt đây?
"Tố Trinh, mau đi thôi, ở phía sau đó lảng vảng gì vậy?" Phía trước chuyền đến tiếng gọi của Tô Ngưng Nguyệt.
"Nô tỳ đến ngay." Tố Trinh chỉ có thể gạt bỏ suy nghĩ ra sau, nhanh chóng chạy đuổi theo.
Trong cung Khôn Ninh, Thiên Vũ Hàn đứng trước giường nhìn người con gái đang nằm, trong đầu nghĩ đến lời thái y vừa nói, trong lòng hắn lạnh như băng, thái y nói Dật phi đã mang thai.
Việc này khiến não hắn như nổ tung, không nhớ mình đã đến thăm Dật phi lúc nào, đúng rồi, lần đó... Nghĩ đến đây hắn càng đau đầu hơn. Kí ức đã có chút mơ hồ, không nhớ rõ đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
Làn mi khẽ rung rung, đôi mắt từ từ mở ra, điều đầu tiên Diệp phi nhìn thấy sau khi tỉnh dậy là bóng hình uy nghiêm bên giường, có cảm giác khó nói trong lòng. Hoàng thượng...
Nô tỳ A Hỉ của Dật phi đứng bên cạnh giường vui mừng khi thấy Dật phi mở mắt ra.
"Nương Nương, người tỉnh rồi." Nàng ấy vui mừng kêu lên, khiến cho âm thanh nhỏ nhỏ trong lòng Dật phi bị trấn áp xuống. Tiếng gọi của nha hoàn cũng khiến cho Thiên Vũ Hàn thoát ra khỏi suy tư của mình.
Thiên Vũ Hàn cúi đầu xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Dật phi.
"Hoàng thượng, thần thiếp..." Dật phi do dự nói, vui mừng nhìn Thiên Vũ Hàn, hình dáng vui mừng không biết nói gì lọt vào mắt hắn, sự hoài nghi trong lòng bất giác nén xuống, ánh mắt cũng nhẹ nhàng đôi phần, tuy rằng không rõ ràng, nhưng Dật phi luôn quan sát thần sắc của hắn đương nhiên không thể bỏ sót, trong lòng sinh ra mừng thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận