Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 921: Gặp Lại (1)

Chương 921: Gặp Lại (1)Chương 921: Gặp Lại (1)
Thiên Vũ Trạch ở đằng sau trông thấy sắp đuổi kịp, không ngờ nó lại tăng tốc, Cơn tức này trong lòng Thiên Vũ Trạch, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo, đợi đến lúc bắt được, xem hắn xử lý nó như nào.
Cứ như vậy, trong hoàng cung xuất hiện một cảnh tượng như sau: một vật thể màu trắng nhanh chóng bay qua trước mắt, mang theo một cơn gió. Đằng sau rất nhanh có một bóng hình màu đỏ, vút một cái đi qua.
Cứ thế một bên chạy, một bên đuổi, sắp chạy hết cả một vòng hoàng cung, trong lúc đó trên đường không biết đã đụng phải và phá hoại bao nhiêu thứ, nhưng hai bên vẫn không ngừng chạy.
Bên thì không thoát được, bên lại không đuổi kịp, hai bên đều đang cạnh tranh với nhau, không ai chịu nhận thua.
Mao Mao nhìn người đuổi nó không buông phía sau, tên này bị sao vậy, sao cứ đuổi theo nó. Không được rồi, nó phải đi tìm tỷ tỷ, phải cho tên này một bài học cho hắn biết không phải ai hắn cũng có thể đuổi theo được.
Mao Mao nhớ Tô Ngưng Nguyệt nói rằng tối nay nàng muốn đến ngự thư phòng, vậy thì nó sẽ đi đến đó.
Vì sao Mao Mao lại biết vị trí của ngự thư phòng? Bởi vì nó biết đó là chỗ của nam nhân kia. Nam nhân kia lúc ở trước mặt tỷ tỷ chỉ giả vờ hơi lạnh nhạt với nó mà thôi, kiểu không thèm để ý đến nó, nhưng chỉ cần hai bọn họ ở riêng với nhau, nam nhân kia lại bắt đầu nhìn nó với ánh mắt rét lạnh.
Ánh mắt nhìn nó giống như muốn hầm nó vậy, trông cứ như hắn muốn ăn thịt chó vậy. Hừ, nhất định hắn đang ganh tị mỗi ngày nó đều được tỷ tỷ nuông chìu.
Cho nên cho dù nó có chạy khắp toàn bộ hoàng cung, cũng không dám xông vào ngự thư phòng, nó chưa muốn chết. Vì vậy, mỗi lần nó sẽ bỏ qua chỗ này, tất nhiên nó vẫn biết vị trí của ngự thư phòng. Thiên Vũ Trạch thấy Mao Mao chạy về phía ngự thư phòng, vẻ mặt lập tức hoảng sợ. Hiện tại tâm tình của Thiên Vũ Hàn không tốt lắm, hơn nữa còn do hắn ta chọc tức đấy, sao hắn ta dám quay lại đó.
Không được, nhất định phải bắt được nó trước khi nó vào ngự thư phòng, bằng không hắn ta không biết nếu như hiện tại Thiên Vũ Hàn lại trông thấy hắn ta xông vào, thì hắn ta sẽ phải chịu hậu quả gì. Nghĩ đến đây, Thiên Vũ Trạch rùng mình một cái, vừa nghĩ đến đã cảm thấy đáng sợ, hắn ta không nên nghĩ nữa.
Thiên Vũ Trạch lại tăng tốc độ, nhất định hắn ta phải bắt được nó trước khi nó xông vào ngự thư phòng.
Hai người lại tiếp tục chơi trò đuổi bắt.
Mao Mao nhìn thấy cánh cửa của ngự thư phòng ngay trước mắt, trong lòng cực kỳ vui mừng, rốt cuộc cũng đến, đúng là không dễ dàng, tỷ tỷ ta tới đây.
Đang định dốc sức nhào vào cửa, nhưng âm thanh như trong tưởng tượng của nó không phát ra. Lúc này Mao Mao mới cảm giác được mình đang bị người nào đó tóm lấy.
Mao Mao ra sức giãy giụa, đường đường là thân thú, một người tâm thường như vậy, sao dám tóm nó chứ. Tên khốn kiếp này, còn không mau buông nó ra. Mao Mao rất muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lúc trước Tô Ngưng Nguyệt đã cảnh cáo nó, không cho phép nó nói chuyện ở bên ngoài không gian, ngay cả Thiên Vũ Hàn cũng không biết thật ra nó có thể nói.
Thiên Vũ Trạch thở phào nhẹ nhõm, xách cổ Mao Mao nói: "Ngươi cái quả cầu trắng nhỏ này, sao lại chạy nhanh như vậy, cuối cùng cũng bị ta bắt được rồi."
"Gâu gâu... Gâu gâu gâu... (Tên nhân loại ngu xuẩn này, ai là quả cầu nhỏ?)" Mao Mao tiếp tục giấy giụa.
"A, thì ra chỉ là một con chó con, sao lại chạy nhanh như vậy, ngươi dứt sữa chưa?" Thiên Vũ Trạch giơ Mao Mao lên trước mắt mình, ánh mắt nhìn thẳng vào nó. "Gâu gâu... Gâu gâu gâu gâu... (Ngươi nói ai là chó con, ta không phải là chó, tên nhân loại ngu xuẩn này. )" Mao Mao hướng về phía Thiên Vũ Trạch kêu lên.
"Ngươi nói xem ngươi chạy cái gì mà chạy, còn chạy nhanh như vậy, ngươi cảm thấy ta nên kho ngươi hay hầm thì ngon? Hả?" Thiên Vũ Trạch hỏi nhỏ, dường như hắn ta đang suy xét tối nay sẽ ăn cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận