Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 81: Bán Đứng (1)

Chương 81: Bán Đứng (1)Chương 81: Bán Đứng (1)
Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, bọn họ tuyệt đối sẽ không giống như bá mẫu của Tô Ngưng Nguyệt đi đố kị với Tô Ngưng Nguyện. Hơn nữa những loại rau mà Tô Ngưng Nguyệt trồng ra đều được chuyển đến chợ bán.
"Rau của nhà ngươi không có độc à, chưa từng thấy qua."
"Đúng vậy, nếu bị trúng độc thì phải làm sao!"...
Mọi người tụ tập xung quanh và bắt đầu bàn tán.
"Đại thẩm, lão bá, mọi người cứ yên tâm nhé, ta đảm bảo rau của nhà ta không có độc." Tô Ngưng Nguyệt nói với bọn họ.
Có rất nhiều loại rau mà gia đình bọn họ chưa từng thấy trước đây, thế là bọn họ lập tức lo lắng những loại rau đó có độc.
Tô Ngưng Nguyệt thấy thế thì bèn kêu một hai người dân trong thôn bưng ra một cái nồi, để nàng rửa sạch rau củ ngay tại chỗ sau đó thì cho nó vào nồi để mà xào, đợi đến khi rau chín thì mời bọn họ thử với nàng.
Nhưng không ngờ rằng bọn họ vẫn lo lắng những loại rau đó có độc nên không một ai dám đi thử nó.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu, cho dù bọn họ không dám thử, thì nàng cũng phải tự mình ra tay.
"Nếu mọi người đều không đồng ý nếm thử, vậy thì để ta tự ăn trước vậy."
Cứ như thế mà nàng từ từ ăn hết đống rau dưa mình xào, còn những thôn dân đang ở xung quanh nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt ăn uống một cách vui vẻ như vậy mà lại không có chuyện gì xảy ra, thế là bọn họ cũng rất yên tâm.
"Cho ta một ít."
"Ta cũng muốn." “Còn ta, ta nữal"
Bọn họ đều ào ạt đi đến ăn món rau xào của Tô Ngưng Nguyệt, tấm tắc khen ngon.
Khi Tô Ngưng Nguyệt, ca ca và đệ đệ của nàng thấy bọn họ tranh nhau dùng bữa thì vô cùng hào hứng.
Cứ thế, rau trái vụ của Tô Ngưng Nguyệt bán được không ít tiền, khi nàng nhìn thấy nhiều tiên như vậy lọt vào túi mình thì rất vui mừng.
Sau khi bán hết rau dưa, Tô Ngưng Nguyệt trở về nhà cùng ca ca và đệ đệ, vừa về đến nhà thì nàng đã thấy Diêu Xuân đang ngồi ở nhà đợi bọn họ.
Tô Ngưng Nguyệt muốn trêu chọc Diêu Xuân nên giấu tiền sau lưng.
"Suyt, đừng nói với nương chuyện này nhé."
Bọn họ lập tức nghe theo lời của Tô Ngưng Nguyệt nói mặc dù không biết Tô Ngưng Nguyệt muốn làm gì, nhưng bọn họ vẫn đồng ý với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt tiến từng bước tới trước mặt Diêu Xuân, sau đó thì nhìn Diêu Xuân với vẻ mặt nghiêm túc.
Khi Diêu Xuân nhìn thấy bộ dạng của Tô Ngưng Nguyệt như thế thì biết ngay là mọi chuyện không thuận lợi nhưng Diêu Xuân cũng không nói nhiều.
"Không sao, những chuyện này không phải là tại Nguyệt Nguyệt, sau này tất cả mọi thứ sẽ dần dần tốt lên thôi." Một lúc sau, Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Người dân trong thôn không biết được rau này cũng không sao, chúng ta có thể tự ăn hết, nếu ăn không hết cũng có thể chế biến thành rau khô để dành sau này dùng."
Diêu Xuân không biết bà ấy nên nói những lời như thế nào để an ủi được Tô Ngưng Nguyệt, hơn nữa khi bà ấy nhìn thấy vẻ mặt vẫn vô cảm của Tô Ngưng Nguyệt, thì nó lại khiến Diêu Xuân ngay lúc này lo lắng gần chết! Diêu Xuân không biết là bây giờ Tô Ngưng Nguyệt đang cố kìm nén, Tô Ngưng Nguyệt sợ mình sẽ bị bại lộ.
Còn lúc này thì trong lòng Diêu Xuân lại rất lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng này của Tô Ngưng Nguyệt, Diêu Xuân lo lắng con gái mình sẽ vì vậy mà bị đả kích, và hơn nữa vào lúc này bà ấy cũng không thể nghĩ ra được cách nào để an ủi con gái mình được.
Đúng lúc này, khi Tô Ngưng Nguyệt thấy Diêu Xuân lo lắng như vậy, thì nàng đã biết mình không thể lừa gạt bà ấy nữa, thế là nàng liền lấy ra số ngân lượng đang giấu sau lưng.
"Nương, người nhìn số tiền này xeml" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt vui vẻ nói với mẫu thân Diêu Xuân của nàng.
Khi Diêu Xuân nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đặt một túi tiền lớn như vậy trước mặt, thì trái tim bà ấy như muốn rớt ra vậy, thế là Diêu Xuân lập tức dở khóc dở cười mà nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận