Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 340: Dở Khóc Dở Cười (2)

Chương 340: Dở Khóc Dở Cười (2)Chương 340: Dở Khóc Dở Cười (2)
"Lưu thẩm, ta biết bà không dễ tức giận với người khác như vậy!" Lưu thẩm nghe Diêu Xuân nói vậy thì bị chọc cười.
"Được rồi được rồi, nhanh lấy con gà đó về đi. Lấy về bồi bổ sức khỏe cho mấy đứa nhỏ và lão gia tử. Nếu chúng ta muốn ăn thì có thể lên núi săn, dù sao thì ở đó cũng đầy ra, với cả hai ngày trước chúng ta bắt được hai con gà rừng, chúng ta ăn một con rồi mới gửi một con sang cho nhà bà." Lưu thẩm nói.
Diêu Xuân vừa định mở lời, một đứa trẻ bĩu môi nhìn Lưu thẩm bên cạnh.
"Nương ơi, làm gì có ạ? Hôm qua chúng ta ăn rau rừng, sao có thể có thịt gà được ạ? Nương, có phải nương đã lén ăn con gà đó rồi không?" Đứa trẻ nói.
Lưu thẩm nghe hài nhi nói, bà ấy dở khóc dở cười.
"Sao ở đâu cũng có con vậy? Ra ngoài chơi đi!" Lưu thẩm nói với hài tử của mình.
Đứa trẻ nghe Lưu thẩm nói thì bĩu môi bỏ đi.
"Ta nói bà này, bà để cho chúng ta lấy con gà đi chẳng phải tội nghiệp bọn trẻ sao? Ta mang gà rừng đến cho bà, trưa nay bà hầm cho bọn trẻ ăn. Ta phải đi chợ rồi, không tán dóc với bà nữa, ta đi đây!" Diêu Xuân nói với Lưu thẩm xong rồi ra khỏi bếp.
Lưu thẩm thấy Diêu Xuân cứ thế mà đi, liền bảo Diêu Xuân mang gà về, Diêu Xuân xua tay rời đi.
Hai đứa trẻ đang chơi bên ngoài rất vui mừng thì thấy Diêu Xuân không mang theo con gà rừng đi.
"Có thịt để ăn rồi!" Hai đứa trẻ vui vẻ vỗ tay nói. Chúng không biết lúc này Lưu thẩm đang đứng sau lưng chúng, bà ấy nhẹ nhàng thở dài một hơi khi nhìn thấy hai đứa trẻ như vậy. Bà ấy không nói gì mà quay vào bếp tiếp tục nấu nướng.
Diêu Xuân đến chợ và mua một ít thức ăn.
"Không biết ngoài đồng có rau gì ăn được không." Diêu Xuân mua xong thức ăn thì quay về, vừa đi vừa nghĩ.
Lúc này lão gia tử Tô gia đã tỉnh dậy, sau đó ông ấy đi vào bếp, ông tưởng Diêu Xuân đang ở trong bếp nấu ăn.
Không ngờ khi bước vào, thấy bếp trống không chẳng có ai.
"Diêu Xuân đã đi đâu rồi?" Lão gia tử Tô gia nghĩ thầm.
Lão gia tử Tô gia bước vào sân đều không thấy Diêu Xuân ở đó.
"Chẳng lẽ chúng vẫn còn ngủ sao?" Lão gia tử Tô gia nghĩ thầm.
Ông ấy không biết rằng Diêu Xuân thức dậy từ sớm, đã thu dọn đồ đạc để ra ngoài.
Lão gia tử Tô gia tìm một chỗ râm mát ngồi xuống, chậm rãi thở ra, nhìn đàn chim đang bay trên trời. Ông ấy lại rơi vào hồi ức, ông ấy vẫn nhớ lúc đầu gia đình họ khá giàu có trong trấn.
Hộ nhân gia.
Nhà Diêu Xuân rất nghèo, khi nhìn thấy con trai mình đưa Diêu Xuân vê ông ấy rất tức giận! Ông cực kỳ phản đối hôn sự này.
Lúc đó, lão gia tử Tô gia đã nói nếu nhi tử nhất quyết muốn lấy Diêu Xuân thì ông ấy sẽ từ mặt nhi tử của mình!
Không ngờ, trượng phu của Diêu Xuân kiên quyết chọn cách cắt đứt quan hệ với Tô gia, cùng Diêu Xuân xây một ngôi nhà tranh trong làng và định cư ở đó.
Khi lão gia tử Tô gia nghĩ đến việc mình đã gián tiếp hại chết nhi tử, hai dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt đục ngầu của ông.
"Nhi tử, là phụ thân có lỗi với con, phụ thân thật sự rất hối hận!" Lão gia tử Tô gia nói.
Diêu Xuân từ chợ phiên mua thức ăn về, nghe những lời lão gia tử Tô gia nói, bà ấy không kiêm được mà rơi nước mắt.
Lúc này, Diêu Xuân nghĩ đến những khó khăn mà họ đã phải chịu đựng trước đây, mặc dù phần lớn tháng ngày nhọc nhằn đó đều do lão gia tử Tô gia "ban tặng” nhưng bà ấy lại không hề ghét ông ấy.
Diêu Xuân biết rằng nếu đổi lại là người khác, họ cũng sẽ làm điều tương tự, thậm chí còn thẳng tay hơn cả lão gia tử Tô gia.
Nghĩ đến đây, Diêu Xuân gắng gượng tỏ ra vui vẻ, thoải mái đẩy cửa vào.
"Phụ thân, sao người dậy sớm thế ạ?" Diêu Xuân mỉm cười nói với lão gia tử Tô gia ngồi trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận