Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 362: Ngăn Cản (2)

Chương 362: Ngăn Cản (2)Chương 362: Ngăn Cản (2)
Mặc cho bà ấy có nói thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không tiếp tục quản chuyện này.
Không còn cách nào khác Lưu thẩm đành phải để trượng phu nhập thổ vi an. Từ lúc đó bà ấy phải một mình gồng gánh hai đứa con, Diêu Xuân cũng biết điều đó đối với bà ấy là cực kỳ khó khăn, nghĩ đến bà ấy mà đồng cảm với bản thân mình, Tô Ngưng Nguyệt nhìn Diêu Xuân cũng thở dài một tiếng.
"Nương à, sự việc dù sao cũng đã qua lâu như vậy rồi thì đừng nghĩ nữa, bây giờ Lưu thẩm bọn họ không phải cũng sống rất tốt sao ? Nhà chúng ta giúp đỡ thêm cho nhà họ là được." Tô Ngưng Nguyệt an ủi.
“Nương cũng nghĩ như vậy."
"Người đừng ủ rũ nữa, đúng rồi, sao bỗng dưng người lại nhớ đến chuyện của Lưu thẩm vậy ?" Tô Ngưng Nguyệt vẫn là thắc mắc câu ban nãy.
"Vừa nãy Lưu thẩm của con sang đây, mang một bát thịt gà lớn sang." Diêu Xuân nói.
Tô Ngưng Nguyệt ngẩn người ra, vì thời buổi bây giờ được ăn thịt gà là một chuyện cực kỳ khó khăn.
"Lưu thẩm vẫn luôn đối xử với nhà chúng ta rất tốt, nương người yên tâm, đợi sau này Nguyệt Nguyệt có thực lực rồi, Nguyệt Nguyệt nhất định sẽ thường xuyên mang đồ đến thăm gia đình họ."
"Nguyệt Nguyệt thật hiểu chuyện!" Diêu Xuân rất vui.
"Nương đừng nghĩ chuyện này nữa."
"Nương cứ ở đây nghỉ ngơi, Nguyệt Nguyệt đi nấu cơm." Nàng sợ Diêu Xuân mệt, để bà ở một bên nghỉ, còn nàng đứng dậy hướng vào trong bếp bắt tay chuẩn bị thức ăn. "Không cần đâu, buổi trưa cứ ăn thịt gà mà Lưu thẩm mang qua là được, nương không đói, bao nhiêu đấy đủ cho các con ăn đó."
"Vậy được thôi, nếu nương không ăn, thì Nguyệt Nguyệt cũng không ăn!" Tô Ngưng Nguyệt là muốn cả nhà cùng ăn với nhau.
"Đứa trẻ này thật là, con đợi đó, nương đi nấu cơm" Diêu Xuân nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy thì lập tức ngăn lại: "Mấy ngày nay đều là người nấu cơm, gia gia cũng không biết cơm Nguyệt Nguyệt nấu có ngon không, lần này nương để cơ hội cho Nguyệt Nguyệt đi!"
"Nguyệt Nguyệt cực khổ rồi."
Tô Ngưng Nguyệt cười ngọt ngào với Diêu Xuân rồi ra khỏi phòng, đi vê hướng phòng bếp.
Đến nơi, nàng bắt đầu lục tìm nguyên liệu nấu thức ăn, thì phát hiện rau ở bếp có chút không tươi.
"Đây chắc là rau đợt trước nương đi chợ phiên mua." Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ. Nàng muốn vào không gian canh tác một chuyến để mang một ít rau về đây, nhưng không gian đó tạm thời không vào được, còn rau cải trên ruộng thực nghiệm thì vẫn chưa chín.
"Vậy phải làm sao đây 2" Nàng suy nghĩ tìm cách khác để có nguyên liệu tươi ngon hơn.
Tô Ngưng Nguyệt rời khỏi phòng bếp đi về phòng mình. Nàng nhìn lên mặt trời.'Bây giờ ăn cơm thì có hơi sớm, chi bằng mình lên núi tìm xem có rau dại nào ăn được không." Nghĩ rồi nàng bèn đến phòng nói với Diêu Xuân một tiếng."Nương, Nguyệt Nguyệt lên núi một chuyến."
"Nguyệt Nguyệt lên núi làm gì vậy 2”
"Con muốn tìm rau dại về ăn." Tô Ngưng Nguyệt đáp.
"Nguyệt Nguyệt đừng đi, trong bếp vẫn còn một ít rau, mang đi xào là được." "Rau đó có mấy cây bị hỏng rồi, con đi tìm thử không chừng sẽ có rau dại ngon để ăn đấy."
"Ta không yên tâm để con đi một mình." Diêu Xuân lo lắng.
"Người yên tâm, Nguyệt Nguyệt không có chuyện gì đâu, trước đây đều là một mình con lên núi, cũng đâu xảy ra chuyện gì đúng không ?" Tô Ngưng Nguyệt cười nói với bà ấy.
"Nguyệt Nguyệt nhất định con phải chú ý an toàn."
"Con biết rồi nương." Tô Ngưng Nguyệt khép cửa rời khỏi phòng Diêu Xuân.
"Hay là gọi Điêm Điêm và Mật Mật dậy nhỉ, để bọn chúng cùng mình lên núi, có khi chúng còn tìm được khu đất có thể ăn được, vậy thì vừa vặn ban đêm cũng không cần đi nữa." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thầm.
Nghĩ vậy nàng liền cất giọng gọi: "Điềm Điêm, Mật Mật dậy đi, ta dẫn các ngươi đi một nơi rất vui này." Nhưng Điềm Điềm và Mật Mật vẫn hôn mê bất tỉnh, Tô Ngưng Nguyệt có hơi lo lắng cho chúng: "Chuyện này là sao 2" "Chẳng lẽ bọn chúng xảy ra chuyện gì rồi sao 2"
Bạn cần đăng nhập để bình luận