Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 569: Cơ Hội Kinh Doanh. (1)

Chương 569: Cơ Hội Kinh Doanh. (1)Chương 569: Cơ Hội Kinh Doanh. (1)
Chuyện gì cũng là người đầu tiên chắn ở phía trước, bảo vệ người thân, rõ ràng người lớn trong nhà đều lớn hơn Tô Ngưng Nguyệt nhưng lại giống như một đứa trẻ vậy.
Lúc Tô Mộc đại ca của Tô Ngưng Nguyệt nghĩ đến những việc này, cũng quên mất là mình cũng chẳng lớn hơn Tô Ngưng Nguyệt bao nhiêu, Tô Ngưng Nguyệt về đến nhà, liền chọn lon ton và bám lấy lão gia tử Tô gia, lão gia tử Tô gia nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt chạy lon ton tới, nói: "Sao hôm nay lại vui vậy, nhìn cháu chạy nhảy kìa, toát hết cả mồ hôi rồi."
Lão gia tử Tô gia lấy ống tay áo lau mồ hôi chảy trên trán Tô Ngưng Nguyệt, có thể là bởi vì nhảy nhót lâu quá mà hai má của Tô Ngưng Nguyệt hơi phớt hồng, cuối cùng cũng có chút đáng yêu của một đứa bé 10 tuổi, Tô Ngưng Nguyệt thèm thuồng sự ấm áp đến từ người thân này, nàng nhắm mắt hưởng thụ thời gian được lão gia tử Tô gia lau mồ hôi cho mình.
Sau khi lau mồ hôi xong, lão gia tử Tô gia hỏi lại lân nữa: "Nói cho gia gia xem có chuyện gì mà vui vậy.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn lão gia tử Tô gia nói: "Cháu rất vui sao?"
Lão gia tử Tô gia gật đầu nói: "Toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng để lộ ra rằng cháu đang rất vui."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn lại bản thân và nói: "Được thôi, là nhà xưởng nhỏ của cháu sắp sửa có thể bắt đầu đi vào sản xuất được rồi, đợi đến khi làm ra được hoa quả sấy khô, cháu muốn bán nó ở mọi nơi trên đất nước của chúng ta."
Lão gia tử Tô gia ngạc nhiên nhìn cháu gái mình, nói: "Có tham vọng là tốt, cứ làm từng chút từng chút một trước đã."
Tô Ngưng Nguyệt rất bất ngờ nhìn lão gia tử Tô gia, còn tưởng rằng là sẽ khích lệ động viên mình nữa, Tô Ngưng Nguyệt cười nói: "Gia gia của con đúng là không giống với nhà người khác, rất cao minh."
Lão gia tử Tô gia cũng không hiểu được câu nói của Tô Ngưng Nguyệt là có ý gì, ông ấy nói: 'Lúc nào thì mới dạy ta làm món ăn mới? Gia gia của ngươi ở nhà chán chết đi được rồi."
Tô Ngưng Nguyệt cười ha ha nói: "Gia gia, sao người vẫn như trẻ con vậy."
Vẻ mặt như bị tủi thân của lão gia tử Tô gia khiến Tô Ngưng Nguyệt buồn cười không dừng lại được, lão gia tử Tô gia quở trách nói: "Ngươi đấy, bây giờ lại còn dám cười gia gia nữa à!" Tô Ngưng Nguyệt ôm cánh tay của lão gia tử Tô gia nói: "Gia gia cháu chỉ đang nói đùa với người thôi mà, đi chúng ta vào nhà rồi nói."
Sau đó, lão gia tử Tô gia được Tô Ngưng Nguyệt dìu trở lại đại sảnh, sau khi vào trong đại sảnh lão gia tử Tô gia nói: "Nói đi, lại có ý tưởng xấu xa gì nào."
Tô Ngưng Nguyệt cười hì hì nói: "Làm gì có, cháu chỉ là thiếu người trợ giúp thôi mà."
Lão gia tử Tô gia uống ngụm trà rồi nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Ngươi thiếu nhân công không phải là tự mình cũng có thể quyết định hay sao, vẫn cần phải nói với ông già như ta chuyện này sao?”
Tô Ngưng Nguyệt cười nói: "Cháu muốn dẫn theo Lý Thần Dật đi cùng mấy hôm, đợi làm xong rồi trả lại cho người, người xem cậu ấy không phải là đang làm việc của người hay sao, kiểu gì thì cũng phải nói với gia gia một tiếng chứ."
Lão gia tử Tô gia vừa nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt muốn Lý Thần Dật thì lập tức hiểu ra, nói: 'Nếu muốn tiểu tử Lý gia đi làm việc cùng con thì cũng được, con tự đi nói với tiểu tử Lý gia đi, nhưng phải tìm cho ta một người để ở tiệm đồ ăn vặt, ta sợ Đại Vượng một mình không làm kịp."
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu nói: "Được ạ, cái này thì dễ thôi."
Mấy ngày sau đó Tô Ngưng Nguyệt dẫn theo đại ca Tô Mộc nhà mình và cả Lý Thần Dật đi quanh các thị trấn lân cận, trước mắt Tô Ngưng Nguyệt chưa có kế hoạch phương hướng kinh doanh, vì thế muốn vừa tìm hiểu về các loại trái cây, vừa quan sát thị trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận