Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 982: Tỉnh Ngộ (1)

Chương 982: Tỉnh Ngộ (1)Chương 982: Tỉnh Ngộ (1)
Thấy Thiên Vũ Trạch phản ứng, Tô Ngưng Nguyệt cười lạnh một tiếng, quả nhiên là nàng đoán đúng rồi, Thiên Vũ Trạch như thế này thật sự khiến người ta không thể vui vẻ nổi.
"Thiên Vũ Trạch, Thiên Vũ Hàn không nợ ngươi cái gì cả, liên quan đến cái chết của mẫu phi ngươi, ta không biết là có phải Thiên Vũ Hàn làm hay không, nhưng chàng tuyệt đối sẽ không làm ra việc xử tử bà ta rồi lại còn cắt lưỡi của bà ta đây, nếu không thì chàng sẽ chỉ cắt đi cái lưỡi của bà ta, sẽ không làm cả hai chuyện như thế này đâu." Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Còn nữa chính là, cho dù chàng có lòng muốn giết mà ta, nhưng nể mặt ngươi, chàng vẫn sẽ nương tay, còn nữa nếu như người còn muốn lợi dụng sự mềm lòng của chàng để làm tổn thương chàng thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu, có ta ở đây chuyện này ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm được, cùng lắm thì ta giết chết ngươi, chứ cũng không để chàng bị tổn thương." Tô Ngưng Nguyệt nói, Thiên Vũ Trạch nhìn ánh mắt của nàng, có thể nhìn rõ sát ý ở trong đó, nàng thật sự là muốn giết hắn ta.
Thiên Vũ Trạch có chút kinh ngạc, không tin nổi nhìn Tô Ngưng Nguyệt, không ngờ nàng sẽ nói ra những lời như thế này.
"Đừng làm trái ý ta, nếu không thì cứ thử xem." Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy sự hoài nghi trong đáy mắt Thiên Vũ Trạch nên lạnh lùng nói.
"Thiên Vũ Trạch, ngươi chính là một kẻ hèn nhát không dám đối mặt với hiện thực." Tô Ngưng Nguyệt nói từng câu từng chữ.
Nói rôi nàng cũng không ở lại đây thêm nữa, những lời nên nói nàng đều đã nói rồi, làm như thế nào là chuyện của hắn ta, nếu như hắn ta dám có ý nghĩ gì xấu xa thì đừng có trách nàng.
Thiên Vũ Hàn là người không thể ra tay tàn nhãn, vậy thì chuyện này để cho nàng làm là được rồi.
Nếu như là người khác nghe thấy câu này nhất định sẽ cười khẩy, Thiên Vũ Hàn cũng có thể nói là một người không thể ra tay tàn nhẫn sao, thật là nực cười.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt đi ra tới cửa thì đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại nói: "Nếu ta mà là ngươi, ta nhất định sẽ phấn chấn trở lại, nhất định sẽ tìm ra hung thủ hoặc có thể nói là đi báo thù, cho dù là ai thì cũng sẽ không trốn ở đây để trốn tránh giống như ngươi."
Nói xong câu này, Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp quay người rời đi, không hề quan tâm đến Thiên Vũ Trạch nói gì.
Thiên Vũ Trạch sững sờ nhìn hình bóng của Tô Ngưng Nguyệt rời đi, hồi lâu cũng không quay người lại.
Mục đích nàng nói như vậy là để làm gì? Là vì quan tâm hắn ta sao? Không, điều này là không thể, sao nàng có thể quan tâm đến hắn ta được chứ?
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, mặc dù trong lòng ra sức phủ nhận nhưng vẫn có chút không thể khống chế được.
Hắn ta biết lần này Tô Ngưng Nguyệt tới không phải là thật sự quan tâm tới hắn ta, mà là tới vì Thiên Vũ Hàn, nhưng cho dù là vậy thì hắn ta vẫn rất vui, sau khi mẫu phi qua đời, đây là sự quan tâm đầu tiên hắn ta nhận được, nghĩ thế nào cũng không thể kìm nén sự hưng phấn của chính mình.
Thiên Vũ Trạch nghĩ lại những lời nói của Tô Ngưng Nguyệt, không thể phủ nhận là lời nói của nàng quả thật là có chút hiệu quả, báo thù sao?
Khóe miệng của Thiên Vũ Trạch nâng lên thành một nụ cười tà mị, hắn ta thật sự rất mong đợi? Chuyện này cũng khá thú vị, không phải sao?
"Người đâu, dọn dẹp lại phòng cho bổn vương, các người làm ăn kiểu gì vậy, không biết dọn dẹp sạch sẽ phòng cho bổn vương sao?" Thiên Vũ Trạch gọi với ra bên ngoài. Tô Ngưng Nguyệt đi tới góc nhà thì vừa hay nghe thấy âm thanh từ xa truyền đến, khóe miệng nhếch lên, xem ra nàng thành công rồi!
Đứng dậy vào nhảy xuống, miệng ngâm nga một giai điệu và đi trên đường trở về hoàng cung.
Trong viện của Thiên Vũ Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận