Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 575: Mua Ngựa (2)

Chương 575: Mua Ngựa (2)Chương 575: Mua Ngựa (2)
Người buôn ngựa đảo mắt một cái rồi nói: "Về giá cả thì người khác đều bán 30 lượng bạc, còn chỗ tôi thì chỉ cân 28 lượng, thế nào, có thỏa đáng không."
Tô Ngưng Nguyệt nhướng mày nhìn người buôn ngựa, vừa rồi nghe người ta nói một con ngựa như thế này cao nhất là 25 lượng bạc, còn bình thường thì 22,23 lượng bạc là có thể mua được rồi, người buôn ngựa này rõ ràng là nhìn thấy mình và lão gia tử Tô gia, một già một trẻ nên nghĩ là dễ lừa, cố ý lừa tiền.
Tô Ngưng Nguyệt tất nhiên là không thể theo ý của người buôn ngựa, dù gì cũng là người tới từ thế kỷ 21, mặc dù lúc đó làm quản lý cấp cao cũng không thiếu tiên để mua sắm, nhưng với những cô gái không mặc cả trả giá thì có thể mua được với giá rẻ thì nhất định sẽ không mua đắt, Tô Ngưng Nguyệt cũng từng là một thành viên trong hội phụ nữ trả giá, nên rất xem thường trò khôn lỏi này của người buôn ngựa.
"28 lượng? Vừa rồi chúng ta xem qua một nhà mới chỉ có 22 lượng, chỉ bằng chúng ta quay lại hỏi xem sao, mua 4 con nhất định là sẽ càng rẻ hơn." Nói rồi ra vẻ muốn kéo lão gia tử Tô gia rời đi, lão gia tử Tô gia cười và quay người đi theo Tô Ngưng Nguyệt, người buôn ngựa nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt và lão gia tử Tô gia thật sự muốn rời đi thì có hơi ngạc nhiên.
Bình thường đều là trưởng bối quyết định, từ lúc nào lại biến thành người già nghe theo một đứa trẻ vậy...
Người buôn ngựa vội ngăn Tô Ngưng Nguyệt và lão gia tử Tô gia lại, nói: "Này, tiểu cô nương đừng đi, chuyện gì cũng thương lượng được mài" Người buôn ngựa nói đủ điều mới ngăn Tô Ngưng Nguyệt và lão gia tử Tô gia lại được, không dám giở trò nhỏ mọn nữa, người buôn ngựa nói thật: "Lô này ta dắt được hơn 20 con ngựa, cũng chỉ còn lại mấy con này không bán được, chi bằng bán cho ông cháu cái vị bằng vốn, một con 23 lượng, không thể thấp hơn, ngựa của ta thật sự là ngựa Tây Tạng, khó khăn lắm mới mang được tới đây." Tô Ngưng Nguyệt tiếp tục ép giá: "4 con, bớt cho chúng tôi số lẻ, 85 lượng có được không?" Người buôn ngựa mặt mày nhăn nhó nói: "Ta kiếm số tiền này không phải dễ, tiểu cô nương người xin hãy rộng lòng." Tô Ngưng Nguyệt lại giả vờ định đi, người buôn ngựa vội ngăn Tô Ngưng Nguyệt lại, do dự một hồi rồi nói: "Bán! Bán! Các vị kiểm tra ngựa đi."
Người buôn ngựa thở dài nói: "Ta cũng là vì vội để vê biên giới phía Tây, nếu không thì cái giá này không bán được, tiểu cô nương người ép giá cũng quá ác rồi." Tô Ngưng Nguyệt còn lâu mới tin lời của người buôn ngựa này, chẳng có thương nhân nào đi buôn mà lỗ vốn cả, thế nên Tô Ngưng Nguyệt chỉ cười chứ không đáp lại.
Lão gia tử Tô gia kiểm tra từng con một, Tô Ngưng Nguyệt đứng đợi ở một bên quan sát chỉ cười chứ không nói, lúc lão gia tử Tô gia đang kiểm tra ngựa thì đột nhiên Tô Ngưng Nguyệt la lên, lão gia tử Tô gia đang kiểm tra ngựa thì nó giơ hai chân trước và hí lên làm cho ông ấy giật mình.
Lão gia tử Tô gia hoảng hốt vội vàng tránh sang một bên, mới tránh không bị con ngựa dâm trúng, người buôn ngựa vội vàng chạy tới chỗ con ngựa kia và ghìm chặt đầu con ngựa, Tô Ngưng Nguyệt lập tức chạy về phía lão gia tử Tô gia, kiểm tra xem lão gia tử Tô gia có bị thương hay không.
Sau khi con ngựa bị người buôn ngựa ghì chặt, đang phẫn nộ cào móng ngựa, có ý định nhảy lên một lân nữa, nhưng lại bị người buôn ngựa ghì lấy cổ không nhấc chân lên được, nên chỉ có thể thở phì phì, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, người buôn ngựa hét lên với Tô Ngưng Nguyệt: 'La hét cái gì, làm ngựa giật mình nó có thể đã chết người đấy."
Tô Ngưng Nguyệt không hề để ý đến thái độ không tốt của người buôn ngựa, sau khi lão gia tử Tô gia đứng lên với sự giúp đỡ của Tô Ngưng Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận