Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 610: Bí Mật Đi Đến

Chương 610: Bí Mật Đi ĐếnChương 610: Bí Mật Đi Đến
Không lâu sau, khi nàng đang ngủ say, chợt nghe thấy tiếng động từ ngoài cửa sổ, nàng sợ có người qua đây muốn trộm tiền vì biết gia đình nàng đang cố gắng kiếm tiên nên nàng cố tình giả vờ ngủ. Thực chất, con dao găm để dưới gối đầu nàng giờ đã ở trong tay nàng.
Tên trộm từng bước một đến gần nàng, sau đó ngồi lên giường, Ngưng Nguyệt vốn là một nữ nhân không bao giờ cam chịu bất cứ thiệt thòi nào, nàng xoay người dùng dao găm tấn công đối thủ.
Tuy nhiên, bàn tay đang cầm con dao của nàng đã bị nam nhân kia nắm lấy, sau đó nàng nghe thấy một tiếng cười khúc khích, rồi hắn nói: "Chỉ mới có mấy ngày ta không gửi thư cho nàng, ta biết nàng đang tức giận nhưng cũng không cần thiết phải đâm ta bằng dao găm chứ."
Nghe giọng nói quen thuộc, nhìn người cũng vô cùng quen thuộc đang ở trước mặt, Tô Ngưng Nguyệt ngơ ngác, người trước mặt chính là Thiên Vũ Hàn, người đã nửa tháng không viết thư cho nàng.
Nghĩ vậy Ngưng Nguyệt tức giận hỏi: "Sao huynh lại tới đây? Lâu như vậy không viết thư cho ta, huynh đã quên ta rồi. Huynh còn nói sẽ thường xuyên viết thư cho ta, ta biết ngay là không thể tin tưởng được lời nói của một nam nhân."
Thiên Vũ Hàn bị lời nói của Tô Ngưng Nguyệt làm cho bật cười thành tiếng: "Nàng đang nói cái gì vậy? Gần đây ta chỉ là có chút bận rộn. Hơn nữa, ta vốn dĩ không viết thư bởi vì nóng lòng muốn gặp nàng, nên mỗi ngày đều ở trên đường nhanh chóng trở về, không còn thời gian viết thư."
Tô Ngưng Nguyệt miễn cưỡng tiếp nhận câu trả lời này, sau đó lại hỏi: "Sao không đi vào bằng cửa vào? Lại còn phải trèo qua cửa sổ."
"Ta lén lút tới đây, không thể để quá nhiều người biết nên không đi qua cổng chính, hơn nữa trước khi trời sáng ta phải rời đi rồi, không kịp chào lão gia tử và nương nàng. Sẽ tốt hơn nếu họ không nhìn thấy ta vào đây."
Nghe được Thiên Vũ Hàn trước bình minh phải rời đi, Ngưng Nguyệt không có cách nào giải thích được cảm giác của nàng hiện tại,'Vậy huynh còn tới đây làm gì? Vội vội vàng vàng như vậy, tới đây càng thêm lãng phí thời gian?"
Thiên Vũ Hàn xoa xoa đầu nhỏ của nàng: "Nguyệt Nhi, ta tới gặp nàng có việc, hiện tại ở phía Tây có người muốn đem quân tới hỗ trợ, chỉ sợ lúc xảy ra đánh nhau có thể ảnh hưởng đến nàng. Vì vậy ta nghĩ, trước khi cuộc chiến này bắt đầu, nàng có thể chuẩn bị trước, khi mọi chuyện bắt đầu, nàng hãy lập tức rời khỏi."
Khi Thiên Vũ Hàn nói sắp xảy ra chiến tranh, Tô Ngưng Nguyệt kỳ thật cũng không có cảm giác gì nhiều, bởi vì nàng dù sao cũng là một cô gái sống trong thời đại hòa bình, chưa từng biết ngày tháng chiến tranh là như thế nào.
Nhưng chỉ vì nàng không sợ hãi, không có nghĩa đó không phải là một điều khủng khiếp. Vào thời cổ đại, chiến tranh có thể khiến cho một người tan cửa nát nhà.
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ, chiến tranh quả nhiên là một thứ tàn khốc, có người chết, nhưng cũng có người có thể thăng quan phát tài. Hơn nữa, nếu chiến tranh không thuận lợi, trưởng thôn sẽ chiêu mộ trai tráng, điều này nhất định sẽ bất lợi cho ca ca của nàng. Có vẻ như họ cần lên kế hoạch sớm, nếu không, nàng sợ tới lúc đó sẽ quá muộn.
Nghĩ tới đây, nàng lại hỏi: "Vậy lần này huynh tới đây làm gì? Hoàng huynh của huynh sẽ không để cho huynh dẫn quân đi chiến đấu phải không? Việc này quá nguy hiểm rồi!"
Thiên Vũ Hàn lắc đầu: "Hoàng huynh không nói gì, cũng không có để ta dẫn quân, chỉ là chính bởi vì hiện tại huynh ấy chưa có sắp xếp gì, ta cũng không biết huynh ấy đang tính toán cái gì nữa.
Dù sao ta cũng là đệ đệ duy nhất của Hoàng thượng, có lẽ người sẽ không sai ta dẫn quân đi đâu." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ tới Thiên Vũ Hàn phải ra chiến trường thì hết sức sợ hãi, tuy rằng lời nói của Vũ Hàn khiến nàng yên tâm, nhưng ai có thể đoán chính xác ý nghĩ của hoàng đế, nếu như hắn hạ chỉ ép đi thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận