Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 690: Giáo Huấn (1)

Chương 690: Giáo Huấn (1)Chương 690: Giáo Huấn (1)
"Cũng may, muội về rồi. Ngưng Nguyệt, từ nhỏ ta vẫn luôn thấy muội rất thông minh, tuy rằng muội nhỏ hơn bọn ta, nhưng mà lại bình tĩnh thông minh hơn bọn ta nhiều, ta vẫn luôn cho rằng, muội không giống với bọn ta."
"Có cái gì mà không giống chứ, không phải đều là người bình thường sao?"Nếu như không giống, sao nàng có thể không bước ra nổi cánh cửa trong trái tim nàng chứ. Sau đó, lựa chọn một lựa chọn ngu ngốc nhất là rời đi tha hương.
Tô Ngưng Nguyệt vừa đi, Vương Trắc Phi đã chạy đến viện tử của Ngô Trắc Phi, vội vã hỏi: 'Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Ngô Trắc Phi rất bình tĩnh nhấp một ngụm trà trong tay, nhìn Vương Trắc Phi lo lắng đi tới đi lui, nói: "Không cần lo lắng, ngươi đừng quên, ngươi là Trắc Phi của cái Vương Phủ này, nàng ta là ai cơ chứ? Muội muội của Vương Phi, lẽ nào ngươi sợ Vương Phi sao."
"Tuy rằng bây giờ Tạ gia đã không còn uy hiếp nữa, nhưng mà, lạc đà gây còn lớn hơn ngựa, nói không chừng bọn họ vẫn còn tay sau thì sao, nhớ đâu nàng ta thật sự làm ra trò trống gì thì phải làm sao?"
Một bên khác, Tạ Hồi thấy Lý Duyệt Dĩnh đến thăm mình cũng rất vui vẻ, Lý Duyệt Dĩnh ngồi ở bên giường, nói với nàng ấy chuyện đua thuyền rồng nửa tháng sau: "A Hồi, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem đi, nhưng mà chắc hẳn tỷ sẽ lên thuyền rồng của Hoàng Thượng nhỉ, ài, không thể ngồi cùng nhau thật là chán."
Tô Ngưng Nguyệt nói: "Ta trả tiên, chúng ta cũng tự làm một con thuyền rồng, hào hoa đến thế nào cũng được, thế nào?"
Lý Duyệt Dĩnh đương nhiên vui rồi, mọi người được ở cạnh nhau, nói chuyện phiếm, xem thuyền rồng, nghĩ thôi là thấy vui rồi. Tạ Hồi cũng nói: "Được thôi, chúng ta cùng nhau."Tạ Hồi khôi phục cũng không tồi, nhưng mà giọng nói vẫn có chút khàn khàn. Tô Ngưng Nguyệt nghĩ , ừm, vẫn là trở về vui hơn, ở trên thuyền chán gần chết. Lý Duyệt Dĩnh lại nói lại chủ đề ban đầu, hỏi: "Ầy, Ngưng Nguyệt, không phải muội đi du lịch hàng hải sao? Nói cho chúng ta nghe đi, ra khơi cảm giác thế nào? Có gặp chuyện gì thú vị không?”
Tô Ngưng Nguyệt gật gật đầu: "Đương nhiên là có rồi, ta kể hai người nghe, tuy rằng ra khơi rất nguy hiểm, nhưng lợi nhuận lại cực kỳ phồn hậu, chính là đem những thứ như vải vóc, lá trà bình thường của chúng ta đem đi đổi, liền có thể đổi được những thứ như trân châu trang sức các thứ của bên họ, những thứ mà ở bên mình bán được giá rất đắt đó. Đúng rồi, Hải thúc còn đổi cho ta rất nhiêu đồ nữa, đợi lát nữa ta lấy cho hai người xem. Thích thì tuỳ ý chọn.
Hải thúc còn dạy ta bơi, dạy ta đánh võ, Hải thúc thật sự rất lợi hại, cái gì cũng biết. Thật đó, Duyệt Dĩnh tỷ tỷ, một lúc nào đó ngươi có thể đi xem thử xem. Thật sự rất vui đó."
Lý Duyệt Dĩnh vốn là người thích mạo hiểm, có chuyện kích thích như vậy, nàng ấy đương nhiên là muốn làm. Tạ Hồi vỗ lưng Tô Ngưng Nguyệt một cái: "Duyệt Dĩnh bây giờ còn chưa thành thân làm bá phụ bá mẫu tức sắp chết rồi, muội còn bảo muội ấy ra khơi mấy năm, không sợ bá phụ bá mẫu tìm muội tính sổ à?"
Lý Duyệt Dĩnh nghe vậy rất đau đầu, sau đó nói: "Tỷ không biết đó thôi, phụ thân mẫu thân ta cả ngày cứ nói với ta chuyện này, nói các tỷ đều kết hôn sinh con rồi, chỉ có ta, nhưng mà lúc ta lấy Ngưng Nguyệt ra nói, bọn họ lại nói: "Ngươi so với Ngưng Nguyệt nhà người làm gì, Ngưng Nguyệt bao nhiêu tuổi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy xong cũng cười lớn. Nói chuyện phiếm một hồi rồi lại nói: "À, đúng rồi, A Hồi tỷ tỷ, hôm nay muội phải về nhà rồi."
Tạ Hồi nghe xong, tuy là không nỡ, nhưng vẫn gật gật đầu: "Trở vê xong thì sau này đừng tuỳ hứng nữa nhé, ca ca muội, còn có gia gia, mẫu thân, đệ đệ muội đều rất lo lắng cho muội đó, đặc biệt là mẫu thân muội đó, tự trách nhiều lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận