Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 163: Bắt Đâu Nghi Ngờ (1)

Chương 163: Bắt Đâu Nghi Ngờ (1)Chương 163: Bắt Đâu Nghi Ngờ (1)
Nàng muốn lấy một ít cà chua trong không gian của mình ra, chờ sau khi cà chua chín thì lấy để nấu canh trứng cà chua cho bọn họ.
Bởi vì trong không gian trồng trọt kia của Tô Ngưng Nguyệt gieo trông rất nhanh, cho nên chắc không lâu nữa bọn họ sẽ có cà chua ăn.
Nhưng bây giờ có một vấn đề là Tô Ngưng Nguyệt còn muốn đi mua cây giống cà chua, nàng không biết cây giống cà chua có thể mua ở đâu được.
Lúc này, Tô Mộc cùng Tô Thần ở một bên nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đang ngây người, cũng không biết Tô Ngưng Nguyệt đang suy nghĩ cái gì, Tô Thần liền gọi Tô Ngưng Nguyệt.
"Tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ cái gì vậy?" Lúc này Tô Thần mới hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Thần ở bên cạnh.
"Không có gì ca ca, sắp nấu xong cơm rồi, hai huynh vào với nương đi." Tô Ngưng Nguyệt nói với hai người bọn họ.
Hai người Tô Mộc nghe Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy, liên gật gật đầu đi tới phòng Diêu Xuân.
Bọn họ thấy Diêu Xuân đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, thấy sắc mặt Diêu Xuân có chút không tốt lắm, bọn họ không biết Diêu Xuân bị làm sao, vì thế vội vàng đi tới bên cạnh Diêu Xuân.
"Nương người sao vậy? Sắc mặt nhìn trắng quá." Tô Mộc hỏi Diêu Xuân.
Tô Thần ở bên cạnh cũng hỏi Diêu Xuân đã xảy ra chuyện gì.
Diêu Xuân nghe hai huynh đệ bọn họ hỏi vậy, bà ấy cũng liền cười lắc đầu.
"Nương không sao, chỉ mới vừa tỉnh ngủ cho nên có vẻ sắc mặt không tốt lắm thôi." Nghe nương nói vậy, hai người Tô Thần mới yên tâm.
"Mau ngồi xuống đi." Diêu Xuân bảo hai người bọn họ ngồi xuống, lại hỏi hai người họ đã đi đâu.
“Nương, bọn con ởđi lên núi hái cà chua.”
Khi Diêu Xuân nghe vậy cũng nhận ra Tô Mộc cùng Tô Thần vô cùng thích ăn canh trứng gà cà chua.
Đã rất lâu rồi bọn họ chưa ăn canh trứng cà chua, Diêu Xuân lại nhìn hai người Tô Mộc với Tô Thần.
"Vậy hai con có hái được cà chua không?" Nghe Diêu Xuân hỏi, hai người họ thở dài một hơi thật sâu.
Bọn họ nói với Diêu Xuân là bọn họ đã tìm rất lâu cũng không tìm được cà chua, nghe xong, Diêu Xuân lại nhìn nhìn Tô Thân cùng Tô Mộc.
"Rau quả thực vật đều sẽ dừng sinh trưởng trong một thời điểm nhất định, cà chua cũng không ngoại lệ."
Bà ấy bảo Tô Thần cùng Tô Mộc hãy chờ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì bọn họ có thể được ăn cà chua rồi.
Nghe Diêu Xuân nói vậy, bọn họ cũng gật gật đầu.
"Nương, Nguyệt Nguyệt cũng nói vậy với bọn con." Tô Mộc nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe Tô Thần cùng Tô Mộc nói lời này, bà ấy ngây người, Diêu Xuân không ngờ nữ nhi bà ấy còn nhỏ mà đã hiểu được đạo lý này rồi.
Hơn nữa Diêu Xuân cảm giác trước kia bà chưa từng nói mấy chuyện này cho Tô Ngưng Nguyệt, vậy rốt cuộc nàng đã học được từ đâu.
Bởi vì gia đình nghèo khó nên cũng không thể đi học, cũng không có thầy hạ nhân Ngưng Nguyệt mấy kiến thức này, lúc này trong lòng Diêu Xuân có một sự hoài nghi, nhưng Diêu Xuân cũng không nghĩ nhiều. Lúc này Tô Ngưng Nguyệt cũng đã nấu cơm xong, sau đó nàng đi tới phòng Diêu Xuân.
"Nương dậy ăn chút cơm đi đã, ăn xong rồi lại nghỉ ngơi." Tô Ngưng nhìn Diêu Xuân nói.
Diêu Xuân nghe vậy thì cười gật gật đầu.
"Nữ nhị, vất vả cho con rồi." Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt với hai người Tô Mộc đỡ Diêu Xuân ra khỏi phòng bà ấy.
Diêu Xuân nhìn thấy bữa cơm Tô Ngưng Nguyệt nấu, bà ấy ngẩn người.
Diêu Xuân không ngờ Tô Ngưng Nguyệt lại có thể giỏi như vậy, nàng còn biết nấu nhiều đồ ăn vậy nữa! Bà ấy vui mừng nhìn nữ nhi mình.
Bà ấy không ngờ nữ nhi mình đã trưởng thành nhanh vậy rồi, thật ra đôi khi Diêu Xuân không muốn nữ nhi bà ấy lớn lên, không muốn nữ nhi bà ấy hiểu chuyện sớm như vậy, bà ấy muốn để nữ nhi mình được vui vẻ trưởng thành, bà ấy biết hiện tại đều kiện gia đình của bọn họ rất khó khăn, nhưng cả nhà bọn họ lại có một cuộc sống rất vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận