Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 589: Bán Chạy (4)

Chương 589: Bán Chạy (4)Chương 589: Bán Chạy (4)
Khi tới gần thị trấn nhỏ ở Tây Bắc, Thiên Vũ Hàn ngồi trên ghế trong khách quán với khuôn mặt nặng tu, nhìn bức thư ở trong tay, một ám vệ mặc đồ đen, bịt kín quỳ ở trước mặt Thiên Vũ Hàn, nhiệt độ xung quanh Thiên Vũ Hàn ngày một thấp, trong lòng ám vệ không khỏi có chút run sợ.
Một lúc lâu sau, ánh mắt của Thiên Vũ Hàn di chuyển rời khỏi bức thư, lên tiếng hỏi: "Còn có thông tin gì khác không?"
Ám vệ cúi đầu đáp: "Bẩm chủ tử, tạm thời vẫn chưa có thông tin gì, người của chúng ta vẫn đang theo dõi, một khi có tin tức lập tức sẽ tới bẩm báo."
Thiên Vũ Hàn phất tay nói: "Ngươi lui xuống trước đi, tiếp tục theo dõi, tiện thể phái người theo dõi cả trong cung, có biến động gì lập tức tới báo dù là nhỏ nhất, nhớ là không để bị người khác phát hiện."
Ám vệ kiên quyết đáp: "Rõ!" Nói xong liền biết mất khỏi phòng của Thiên Vũ Hàn, gió ở bên ngoài rất lớn, to đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng của gió bụi, không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác, Thiên Vũ Hàn ủ rũ nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau ngọn nến bị thổi tắt, cửa sổ bị vỡ tiếng gió thổi vù vù truyền vào, sau đó, cheng một tiếng, trong căn phòng tràn ngập bóng tối của Thiên Vũ Hàn đột nhiên phát ra tiếng binh khí va đập vào nhau.
Cheng cheng cheng tiếng binh khi va chạm với nhau liên tiếp phát ra, tiếng gió thổi át đi âm thanh đánh nhau trong phòng của Thiên Vũ Hàn, hơn nữa thị vệ ở bên ngoài phòng Thiên Vũ Hàn đều đã bị hắn đuổi đi rồi, Thiên Vũ Hàn đang trong cuộc chiến đấu cảm thấy đối phương chỉ có một mình, cho căn phòng vô cùng tối tăm, nhưng Thiên Vũ Hàn vẫn làm cho đối phương bị thương, sau khi bị Thiên Vũ Hàn đả thương, thích khách muốn bỏ chạy, điên cuồng chạy ra phía cửa sổ.
Thiên Vũ Hàn giống như là có thể nhìn thấy vậy, ném con dao găm về phía sát thủ, vừa hay đâm trúng lên người thích khách, Thiên Vũ Hàn lấy ra một cây sáo trúc ở trong vạt áo ra, đặt lên miệng và nhẹ nhàng thổi chiếc sáo trúc, chiếc sáo trúc không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng chẳng bao lâu có mấy ngày mặc đồ đen xuất hiện trong phòng Thiên Vũ Hàn.
"Thuộc hạ làm việc tắc trách, không phát hiện ra thích khách, xin chủ tử hãy trừng phạt."
Mấy ám vệ quỳ dưới đất, hành lễ và nói với Thiên Vũ Hàn, đôi mắt Thiên Vũ Hàn u ám nói: "Lôi tên kia xuống, có lẽ vẫn còn có chút thông tin, thẩm vấn hẳn hoi, xem rốt cuộc là do ai phái tới."
"Rõ!" Nói rồi, ám vệ liên lôi thích khách đi, sau đó Thiên Vũ Hàn nói tiếp: "Đợi sau khi kết thúc chuyện ở Tây Bắc thì tự đi nhận hình phạt."
Ám vệ đang định bước ra thì nghe thấy Thiên Vũ Hàn nói như vậy, loạng choạng suýt nữa thì ngã: "Vâng, chủ tử."
Nói rồi ám vệ chạy đi như chạy trốn.
Thiên Vũ Hàn ủ rũ ngồi ở trong phòng, tiếng gió vù vù xuyên qua cửa sổ đã bị vỡ, toàn bộ căn phòng như thể là không có người vậy.
Bên phía Tô Ngưng Nguyệt thì đi thẳng đến Thành Bắc, người làm thuê trong tiệm thuốc đang giúp bệnh nhân bốc thuốc, thấy Tô Ngưng Nguyệt đi vào thì vội vàng mỉm cười và nói: "Tiểu cô nương tới để bốc thuốc hay là khám bệnh?"
Tô Ngưng Nguyệt nhìn người làm trong tiệm thuốc, đáp: "Chưởng quỹ tiệm thuốc của các người có ở đây không! Ta tìm ông ấy có chút việc."
Người làm trong tiệm thuốc sau khi bốc thuốc cho vị khác ở trước mặt xong. mỉm cười nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Tiểu cô nương tìm trưởng quỹ nhà ta có việc gì? Cũng có thể nói với ta."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn người làm trong tiệm thuốc này, tuổi cũng không lớn, lúc làm việc rất điềm đạm, trông có vẻ cũng là người lương thiện, thật thà chất phác.
Tô Ngưng Nguyệt không muốn làm khó người làm trong hiệu thuốc, bèn nói: "Phiền tiểu ca nói với chưởng quỹ của các người một tiếng, là Bắc Minh công tử bảo ta tới đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận