Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 113: Ức Hiếp (1)

Chương 113: Ức Hiếp (1)Chương 113: Ức Hiếp (1)
Nàng ta thật không ngờ số tiền kia quả nhiên là trượng phu của nàng ta dùng đến một số thủ đoạn mà có được.
"Tướng công, tại sao chàng phải làm như vậy!"
"Câm miệng, đi rồi nói sau." Quản gia nói với nàng ta.
Vì thế nàng ta ngậm miệng lại.
Thật ra điều mà nàng ta không biết chính là tướng công của nàng ta sở dĩ phải dùng đến biện pháp này thật sự là bị bức bách đến mức không còn cách nào khác nữa. Bởi vì mỗi ngày chỉ dựa vào việc bán kẹo hồ lô để kiếm kế sinh nhai thì cuộc sống quả thật là phải trải qua việc bữa đói bữa no.
Khi người bán kẹo hồ lô kia thấy Hàn Vũ Đồng tiêu tiền hào phóng như thế thì hắn ta cảm thấy đây là một cơ hội. Cho nên hắn ta mới thừa dịp không có ai đánh ngất Hàn Vũ Đồng để cướp hết số tiên có trên người nàng ta. Nhưng hắn ta chỉ đánh ngất nàng ta mà không hề làm chuyện gì khác với Hàn Vũ Đồng! Hắn ta không hiểu vì sao những người này lại so đo với hắn ta từng li từng tí như vậy.
"Nếu như cứ như vậy mà bị bọn họ bắt đi vậy thì sự an nguy của mình và nương tử chắc chắn sẽ không được bảo đảm!" Trong lòng người đó nghĩ đến điều này.
"Đại nhân, xin tha mạng, ta sẽ trả lại cho ngài toàn bộ số tiền đã cướp được, chỉ cầu ngài có thể thả cho chúng tôi một con đường sống!"
Nhưng không ngờ vị quản gia đó vẫn không nói gì với hắn ta.
Vị quản gia đó nghe thấy hắn nói lời này cười một cách khinh thường.
"Thiên kim phủ Thừa Tướng sao có thể thiếu chút tiền cỏn con đó!"Quản gia thâm nghĩ.
Vị quản gia đó cảm thấy chờ khi hai người bọn họ đi vào phủ Thừa Tướng thì sẽ biết bọn họ rốt cuộc đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng cỡ nào. Mà lúc này hai người kia thấy quản gia vẫn không nói gì, bọn họ cũng không biết phải làm như thế nào mới phải.
Bọn họ lúc này còn không muốn cam chịu số phận, nhưng đã chịu giày vò lâu như vậy rồi mà không đem lại chút hiệu quả nào. Bất tri bất giác vị quản gia kia đã dẫn người bán kẹo hồ lô và thê tử của hắn ta vào phủ Thừa Tướng.
Khi bọn họ nhìn thấy bọn họ bị dẫn tới phủ Thừa Tướng thì bọn họ đã sững sờ trong giây lát.
"Thừa, phủ Thừa Tướng!"
Người bán kẹo hồ lô kia biết mình lần này chết chắc rồ. Không ngờ rằng người mà mình cướp lại chính là thiên kim của phủ Thừa Tướng.
Hắn ta lúc ấy thật là hồ đồ, nhìn thấy Hàn Vũ Đồng ăn mặc cao quý như vậy, hắn ta sao lại đi cướp Hàn Vũ Đồng cơ chứ!
Hắn ta tại sao lại không nghĩ tới ngộ nhỡ đằng sau Hàn Vũ Đồng có một thế lực to lớn chống lưng thì phải làm sao đây!
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, bởi vì dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Thế là vị quản gia đó dẫn người bán kẹo hồ lô và thê tử của hắn ta đi đến bên ngoài.
Sau khi vị quản gia kia làm xong việc này bèn mời Thừa Tướng phu nhân ra ngoài.
Khi Thừa Tướng phu nhân nhìn thấy hóa ra là hai người kia làm tổn thương đến nữ nhi của mình thì bà ta vô cùng tức giận!
"Người đâu! Đánh 20 gậy thật nặng cho ta!"
“Tuân lệnh!"
Khi hai người kia nghe thấy lời mà Thừa Tướng phu nhân nói thì bọn họ sững sờ cả ra. Bọn họ vội vàng cầu xin mẫu thân của Hàn Vũ Đồng tha thứ, nhất là người bán kẹo hồ lô kia.
"Thừa Tướng phu nhân, xin tha mạng! Chuyện này đều là tiểu nhân tự mình làm, không liên quan đến nàng ấy, hi vọng ngài có thể tha cho nàng ấy."
Nhưng mà hắn ta sao mà biết được lúc này Thừa Tướng phu nhân đang cực kì tức giận. Bà ta không hề để ý đến người bán kẹo hồ lô kia mà là để cho hạ nhân tiếp tục đánh bọn họi
Thừa Tướng phu nhân nhìn người phụ nữ kia bị đánh mấy cái bèn để cho hạ nhân dừng tay. Có lẽ bởi vì đều cùng là phụ nữ, hoặc có lẽ là bởi vì bà ta vốn đã mềm lòng, bà ta nhìn thấy người phụ nữ kia ở đó khóc thương tâm như vậy thì bà ta thật sự không đành lòng để cho hạ nhân tiếp tục đánh nàng ta nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận